Tôi Vô Tình Biến Nam Chính Thành Tên Bệnh Kiều

Chương 45: Chuyển biến



Sau bài kiểm tra ngày hôm đó, tất cả mọi thứ bên trong học viện đã hoàn toàn thay đổi. Trạch An không biết Ark đã ngăn chặn thông tin hạt mầm ác ma xuất hiện bằng cách nào, nhưng toàn bộ thủ đô đều không có tin đồn thất thiệt nào lan truyền.

Vào buổi tối Ark lại lôi Trạch An lên giường và làm những hành động không lành mạnh, hoàn toàn không có một chút lo lắng gì với việc ma thú xuất hiện hay hành động sắp tới của giáo viên và nhân vật cấp cao của học viện hoàng gia.

Điều này khiến Trạch An tức muốn bóp cổ tên nam chính biến thái tới chết.

Đã tới lúc nào rồi mà trong đầu chỉ toàn nghĩ tới mấy chuyện đồi bại vậy hả.

Nhìn thấy Trạch An tức giận như vậy, Ark đành kiềm chế lại bản tính rồi an ủi cậu “Đừng lo, tôi đã có tính toán cả rồi, sẽ không sao đâu.”

“Tính toán? Cậu lại giấu tôi điều gì sao?” Trạch An lạnh mặt hỏi.

“Không đâu, mọi thứ rất đơn giản mà. Chỉ cần mạnh hơn tuyệt đối thì bất kỳ mưu kế hay thủ đoạn nào đều chẳng có ý nghĩa gì cả. Dù ác ma hay con người thì đều phải cúi đầu trước sức mạnh tuyệt đối mà thôi.” Ark trả lời một cách thật lòng, sau khi phát triển được sức mạnh của mình, việc hắn cần làm bây giờ chỉ là im lặng chờ đợi động thái của vương quốc và của phe Ma Vương mà thôi. Tùy vào cách mà bọn họ đưa cho lựa chọn mà Ark sẽ đưa ra phương án giải quyết.

Nếu vương quốc và hoàng thất muốn phong bế hoàn toàn học viện này, hắn sẽ đưa nhóm thuộc hạ chém đầu quốc vương và đưa một người khác lên thay. Từ đó mà khiến cho hạt mầm ác ma trộn lẫn vào từng ngóc ngách của vương quốc tạo thành một đội quân hùng hậu mà Ma tộc không thể nào đánh bại. Còn nếu bọn họ thoả hiệp, có lẽ Ark sẽ dùng cách dung hợp nhẹ nhàng hơn một chút.

“Thật ra đám giáo viên đang tổ chức một cuộc họp khẩn cấp, tôi và những học sinh thể hiện sức mạnh ác ma để giết chết ma thú đều được gọi đến.” Ark vẻ mặt cực kỳ thản nhiên “Liam có muốn tham gia không?”

“…”

Có phải là đi chơi mà lại rủ cậu?

“Đi, đương nhiên là đi rồi!” Trạch An trả lời, cậu muốn mở to mắt ra mà nhìn xem tên nam chính thần kinh sẽ giải quyết đống chuyện rắc rối này như thế nào.

Ark mỉm cười híp mắt, còn cực kỳ ân cần chú đáo thay đồng phục cho Trạch An.

Những vết đỏ mờ ám được che kín cẩn thận bởi đồng phục, người khác nhìn vào đều không phát hiện ra điều gì.

Trong lúc đi tới địa điểm triệu tập, Ark nắm lấy tay của Trạch An khi bước đi trên hành lang, điều này đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người.

Mà dường như Trạch An cũng trở nên chai lỳ với ánh nhìn tò mò của mọi người xung quanh, dù cậu có hất tay của Ark ra thì hắn cũng sẽ cố chấp nắm tay lại, nên cậu cũng lười phải làm những hành động dư thừa.

Thứ Trạch An quan tâm là phía cao tầng của học viện hoàng gia sẽ có động thái gì, hoặc là ngay cả bọn họ cũng đã bị hạt mầm ác ma ô nhiễm luôn rồi.

“Tới rồi.” Ark lên tiếng, không chút do dự đẩy cánh cửa gỗ to lớn ở trước mắt.

Xung quanh dãy bàn của hội đồng ban quản lý và giáo viên của học viện hoàng gia tạo thành một hình vòng cung, chính giữa là các học sinh bị triệu tập tới. Cảnh tượng vốn trông chẳng khác nào một toà thẩm phán, nhưng khi Ark bước vào thì bầu không khí đó đã thay đổi.

Ánh mắt của lão hiệu trưởng và một vài giáo viên đầy sự e dè và sốt sắng, ánh mắt của những học sinh có sợ hãi có sùng bái.

Hình như Trạch An đã tìm được câu trả lời cho câu hỏi trước đó.

Bọn họ đã bị hạt mầm ác ma ô nhiễm, ngay cả hiệu trưởng cũng vậy.