Tôi Vô Tình Ngủ Với Trúc Mã

Chương 7



7

Vào lúc đó, tôi cúi đầu không dám nhìn thẳng vào những người đàn ông này,

bao gồm cả crush cũ của tôi.

Hạ Phi nghiêm túc nói: “Đừng trêu chị Diệp Ly nữa.”

Một chàng trai bên cạnh hét lên: "Ô, mấy người còn chưa ở bên nhau, mà cậu đã bảo vệ người của mình đến thế rồi à?"

Hạ Diễn nghe được bọn họ nói, quay đầu lại nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, như đang dò hỏi: "Cậu đang hẹn hò cùng tiểu Phi?"

Hạ Phi vội vàng nói: “Vẫn chưa, Diệp Ly còn chưa trả lời em.”

Chàng trai bên cạnh nở một nụ cười cực kỳ thô tục: "Không phải quan hệ là ngủ chung thôi sao? Quan hệ với cô ấy rồi sẽ biết cô ấy có đáp lại hay không."

Hạ Phi cảnh giác quay sang nhìn tôi, sau đó tức giận ném ly rượu, chỉ vào cậu bạn kia mà mắng: “Giữ mồm miệng cho sạch sẽ đi.”

Tôi không hề tức giận hay khó chịu mà cầm ly rượu đi đến chỗ cậu bé, rót rượu vào đũng quần cậu ta rồi cười nói: “Còn trẻ như vậy thì đừng tự làm xấu hình ảnh của mình, gầy như cây kim, sao lại không biết xấu hổ mà dám nói như thế?”

Cậu bé giận dữ nhìn tôi, nhưng không dám làm gì. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mấy giây sau Hạ Diễn cười lớn, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

"Diệp Ly, cậu thật sự làm tôi rất ấn tượng."

Hai người không ai đồng ý, nên tôi đặt ly rượu xuống xoay người rời đi, Hạ Phi liền đuổi theo tôi ra ngoài và xin lỗi tôi.

"Không liên quan gì đến cậu, tại sao cậu lại xin lỗi?"

"Chị ơi, tất cả là lỗi của em, em không nên đưa chị đến gặp họ."

Tôi sờ đầu cậu ấy cười nhẹ: “Hạ Phi, nếu cậu mà là anh trái cậu thì tốt quá, cậu rất tốt.”

Cậu ấy lại thở dài: "Quên đi, chị đã hoàn toàn từ chối như vậy rồi, quấy rầy chị nữa cũng không phải là điều đúng đắn. Được rồi, từ nay em sẽ là em trai chị!"

Tôi hài lòng gật đầu: “Em trai ngoan, biết nghe lời là tốt.”

Hạ Diễn bước ra khỏi bar, nói chuyện với Hạ Phi: "Đi an ủi bạn cùng phòng của cậu đi. Dù gì cậu ấy ở cùng ký túc xá, đừng làm mọi chuyện quá căng thẳng."

Anh ta cố ý đuổi Hạ Phi đi.

Sau khi Hạ Phi rời đi, Hạ Diễn từng bước một đến gần tôi, ép tôi vào tường, nhìn chằm chằm tôi một lúc, sau đó giơ tay nâng cằm tôi lên: “Diệp Ly, cậu thích tôi phải không?"

Tôi dựa vào tường, cố đẩy tay anh ta ra, không chút cảm xúc: “Ai nói với cậu thế?”

Anh ta chống một tay vào tường rồi nói vào tai tôi: “Ngày cậu tốt nghiệp đại học, bạn cùng phòng của cậu đã nói với tôi. Cô ấy nói cậu đã yêu thầm tôi suốt ba năm đại học đúng không?”

Tôi vui vẻ thừa nhận: “Đúng vậy.”

Anh ta mỉm cười hài lòng: “Thật ra cậu rất xinh đẹp, tôi đã chú ý đến cậu khi còn học năm 2 đại học.”

Sau đó anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ chìa khóa phòng, nói với vẻ mặt mà anh cho là đẹp trai nhức nách: “Có muốn tôi giúp cậu thực hiện ước mơ của mình không?”

Chậc! Lúc đó tôi bị mù à?

Là bị mù và coi cặn bã như nam thần của cuộc đời.

Tên cặn bã này thậm chí còn không thể so sánh được với Cố Tư Thành.

Tôi đẩy anh ta ra, cố gắng lạnh lùng để xua tan cơn buồn nôn đang dâng lên: “Hạ Diễn, sao anh không đi tiểu rồi soi gương lại mình đi? Người gì vừa bẩn và kinh tởm, toàn thân bốc mùi hôi thối, mua một chai nước tẩy về rửa cả người lẫn nhân cách đi, đồ cặn bã."

Tôi mắng anh ta vì cục tức đã làm tôi nghẹn và lại tặng cho anh ta một cú đá. Anh ta vô cùng tức giận, lạnh lùng quay đi, bỏ lại tôi đang giận dữ chửi bới.

Khi tôi quay người rời khỏi hành lang, một người đàn ông bất ngờ nắm lấy tay tôi, tôi sợ đến mức tát vào mặt anh ta rất mạnh. Một âm thanh rất rõ vang lên.

Khi tôi nhìn rõ kẻ vừa nắm lấy tay mình, tôi sợ đến nỗi chân nhũn cả ra.