Tuy hùng hổ là vậy nhưng tôi thuộc hội người hèn: “Vì mạng sống của mình, bỏ qua chuyện này đi.”
Kiếp trước trốn học, kiếp này lau sàn đến chet.
Ánh nắng chiếu nhẹ nhàng xuống sàn gỗ láng mịn. Tôi thở hổn hển nhìn hành lang dài vô tận, trong lòng cảm thấy có chút thành tựu.
Sau bữa trưa, tôi ngồi trên trường kỷ, tay cầm cuốn sách nhỏ mang về từ vùng ngoại ô phía Tây.
Lần trước nhờ người lén lút sưu tầm từ ngoài vào cung, văn phong ngắn gọn, xúc tích, hình ảnh rất đẹp và cảm động.
Đột nhiên nghe được tiếng mèo kêu yếu ớt. Tôi nín thở lắng tai nghe ngóng. Không phải do tôi nghe nhầm. Lần theo tiếng kêu và tìm thấy mèo con gầy gò đang ở phía sau cung điện.
Nó chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, vẫn chưa mở mắt. Đối với một con mèo bé như này, mèo mẹ chắc làm tổ ở quanh đây, có lẽ mèo con đã tự bò ra ngoài.
Tôi đi loanh quanh tìm kiếm nhưng ổ mèo thì không thấy, lại thấy một lỗ chó lớn.
Lỗ chó được bao quanh bởi một đám cỏ dại cao đến thắt lưng, tôi gạt đám cỏ sang một bên và nhìn ra ngoài, phía bên kia bức tường cũng có một đám cỏ dại.
Lúc đó, tim tôi đập rất nhanh.
Mấy ngày trước tôi còn đang nghĩ cách chạy trốn, nhưng bây giờ ông trời đã cho tôi một cơ hội lớn như này.
Tôi đem con mèo về, cho nó ăn chút sữa dê còn sót lại từ bữa trưa và đặt tên cho con mèo nhỏ là Fubao.
Trước cuộc đi săn mùa thu, tôi có ba việc phải làm, dọn dẹp hoàng cung, nuôi mèo và lên kế hoạch rời khỏi đây.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày đi săn, theo tin tức đáng tin cậy thì Khương Yêm và Lạc Thanh đã rời khỏi cung.
Quãng đường từ cung đến khu săn bắn mất ít nhất một giờ. Tổng quản bắt đầu hét to hết sức để tập hợp tất cả cung nhân.
Cuộc đi săn ngày mai có cảm giác như đại hội thể thao. Mà cái miệng của tổng quản thì như cái loa phóng thanh.
Chưa bao giờ tôi ước có thể nhanh chóng nhìn thấy Khương Yêm nhiều như vậy.
Chân tôi đã bắt đầu đình công. Khi Triệu Chiêu Chiêu nhìn thấy Khương Yêm, đôi mắt sáng lên đầy mong đợi. Giống như chú cún Chiêu Chiêu nuôi hồi nhỏ, quẫy đuôi vui mừng mỗi khi được cho ăn.
Cuộc săn mùa thu thực sự bắt đầu vào ngày mai.
Khi trong cung đã vắng vẻ, tôi tìm một nơi kín đáo để chơi cùng FuBao.
Tôi làm cho nó một quả bóng bằng vải cũ và bông. Vì không khéo tay cho lắm nên trông nó khá xấu xí, lại còn thủng vài lỗ do khâu không đều tay.
Nhưng thấy Fubao vui vẻ như vậy cũng đáng.
Quả cầu vải lăn ra bên cạnh giày của vị khách, Fubao cũng đuổi theo.
Một cái bóng bao trùm Fu Bao và tôi. Tôi ngửa lên và thấy Khương Yêm đang đứng chắp tay sau lưng, cao và thẳng, giống như một cây lan hoặc cây ngọc. Ở thời hiện đại, không biết có bao nhiêu cô bé sẽ theo đuổi anh.
Tôi nhìn thấy Khương Yêm từ từ cúi xuống, ôm FuBao - người vẫn chưa nhận thức được nguy hiểm - bằng một tay rồi đứng thẳng lên.
Khi Fu Bao vùng vẫy trên không, móng tay sắc nhọn của nó cào vào mu bàn tay của hắn, trên da ngay lập tức xuất hiện những hạt máu.
“Con mèo này từ đâu ra vậy? Nhìn khá đáng yêu nhưng tính tình lại rất tệ.”
Giọng nói đầy châm biếm, mặc dù đang nói chuyện với FuBao, nhưng đôi mắt sáng như hoa đào của Khương Yêm vẫn luôn nhìn thẳng vào tôi. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi nhất thời mất trí, tiếng mèo kêu đã giúp tôi bừng tỉnh, đứng bật dậy.
Nhưng trước mặt lại trở nên tối đen, chân tê dại, tôi đứng không vững, va vào trong ngực Khương Yêm.
Tôi thề rằng tôi thực sự không cố ý ngã vào vòng tay của người khác, nếu có nửa lời nói dối, tôi sẽ không bao giờ ăn một miếng chân giò nào trong suốt quãng đời còn lại.
Tiếng Khương Yêm rên khẽ khi bị va vào, giống như đêm đó: “Quả là tiểu cô nương.”
Mùi thông lạnh lẽo quen thuộc từ cơ thể hắn bao trùm lấy tôi, tôi cảm thấy mình như người lạc đường vô tình đi vào cấm địa.
Sống 26 năm cuộc đời, là một thanh niên đầy hứa hẹn, mặt tôi đỏ bừng từ gáy đến tận mang tai.
Tôi vội vàng cố thoát khỏi vòng tay Khương Yêm, nhưng cánh tay còn lại của hắn ôm chặt lấy eo tôi, gần như áp sát phần thân trên của tôi vào người.
Đầu hắn vùi vào một bên cổ tôi, hơi thở ấm áp trái ngược với sự lạnh lùng mọi khi phả vào da.
Tôi đứng im như thế trong một khoảng thời gian không xác định cho đến khi tôi đột ngột quay lại.
Khương Yêm nhanh chóng đưa tôi lùi lại vài bước, chỗ tôi vừa đứng, mặt đất đã bị cắm đầy mũi tên.
Chứng kiến ám sát thất bại, mười mấy gã mặc đồ đen từ phía đối diện nhảy ra.
Một quả cầu FuBao ấm áp được nhét vào trong ngực tôi: “Ôm chặt và nhắm mắt lại.”
Bầu không khí căng thẳng xung quanh Khương Yêm gần như trì trệ.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn như thế này, với vẻ mặt nghiêm nghị và trong mắt pha lẫn sự tàn nhẫn và thờ ơ.
Khi thanh trường kiếm trong tay được rút ra. Âm thanh của kiếm va chạm và tiếng than khóc đau đớn tràn ngập tai tôi.
Tôi vâng lời và nhắm chặt mắt lại.
Mùi mau dưới mũi tôi ngày càng tanh nồng hơn, buồn nôn.
Tiếng động dần dần nhỏ đi, tôi ngập ngừng mở mắt ra, những cỗ thi theer nằm rải rác trên mặt đất, đất nhuộm đỏ màu mau.
Tôi không thể kìm được cơn buồn nôn nữa.
Vào lúc tận mắt chứng kiến, tôi hiểu sâu sắc lời trong sách nói: khi một vị hoàng đế tức giận, hàng triệu thi theer sẽ nằm xuống và mau chảy thành sông.
Cơ thể tôi không ngừng run lên, tôi vô thức tránh né anh.
Cánh tay ấy giơ lên không trung và dừng lại, tôi dường như nghe thấy hắn đang cười nhạo chính mình.
Cách đó không xa, Lạc Thanh mang theo một đám người hung hãn đi tới.
Chẳng mấy chốc tôi đã bị đẩy vào một góc.
Có người lén dùng cùi chỏ đánh vào bụng tôi, tôi đau đến hít thở không thông.
Cùng lúc đó, lòng bàn chân giẫm phải sỏi, mắt cá chân bị trật, ngã về phía sau.
“Cẩn thận.” Một giọng nam dịu dàng truyền vào tai tôi, cảnh tượng lãng mạn tua chậm mưa xuân rơi trên cỏ hiện lên trước mắt tôi.
Tôi mở đôi mắt đang nhắm nghiền nhìn lên, đường quai hàm sắc lẹm cũng yết hầu lộ rõ đang trượt lên xuống.
Da trắng, ngực rộng và nhịp tim tôi mạnh mẽ.
Lần đầu tiên nhìn thấy người này, tôi đã nghĩ đến đứa con trong mơ của tôi từ kiếp trước
“Cô nương, không sao chứ?” Người đàn ông lạ mặt nghi ngờ hỏi tôi.
Tôi nhanh chóng đứng dậy, ổn định bản thân và nói: "Cảm ơn ngài đã giúp nô tì."
Đồng thời, tôi đảo mắt tìm kiếm trong đám người để tìm ra một trong cuốn sách gốc.
"A Tĩnh, đến gặp Thánh chủ." Lạc Thanh nhìn hai người chúng tôi mắt tràn đầy địch ý, nàng gọi Lạc Tĩnh tới.
Lạc Tĩnh? Cái tên này nghe quen quá, tôi nhìn kỹ, nghĩ hồi lâu mới nhớ ra.
Trong truyện không miêu tả rõ về nhân vật này, đây là một người ốm hếu, quanh năm nằm trên giường.
Cuối cùng lại chỉ là công cụ để làm bật lên tính cách xinh đẹp, mạnh mẽ và sự đau khổ của nữ chính.
“Ta đã bẩm báo với bệ hạ, đây là Lạc Tĩnh, tiểu đệ của Hoàng hậu, một người bình thường.” Động tác của Lạc Tĩnh rất chuẩn xác, lễ nghi cũng không tệ chút nào.
Khương Yêm rời ánh mắt khỏi Triệu Chiêu Chiêu, chuyển cái nhìn sang Lạc Tĩnh, cau mày và cố giữ bình tĩnh.
"Ngươi đã từng đọc sách chưa?" Khương Yêm hỏi.
Tôi biết câu hỏi này: Kinh Thi, Mạnh Tử và Tả Truyện.
(Bộ sách do Khổng Tử viết, nằm trong bộ Tứ thư ngũ kinh. Cụ thể là bộ Kinh Thư gồm 3 quyển. Nói về những quan điểm nhân sinh trong cuộc sống. Đời suy đạo yếu, tà thuyết và những việc làm tàn bạo lại dấy lên: có kẻ làm bề tôi mà lại giết vua, có kẻ làm con mà lại giết cha. Khổng Tử sợ, nên làm ra kinh Xuân Thu. Kinh Xuân Thu chép chuyện của thiên tử. Cho nên Khổng Tử nói: Kẻ biết ta chỉ là bởi kinh Xuân Thu! Kẻ bắt tội ta chỉ là bởi kinh Xuân Thu! - trích wiki)
Sai rồi, hoàng đế ngày nay trầm mê tửu sắc, để làm rộng thêm hậu cung của mình và nuôi dưỡng những người thừa kế, không phải để trị quốc hay phát triển nông nghiệp.
Ahem, tôi đã nghĩ xa quá rồi.
Cuối cùng, Lạc Tĩnh được phân làm tài vụ tại học viện Hán Lâm.
Ngày hôm sau, khi mọi người đang đi săn, tôi lẻn vào phía sau cung điện, ôm FuBao trên tay và mang theo một chiếc ba lô tự chế chứa đầy vàng bạc mà tôi cần.
“Chuyện gì thế này!” Tôi nhìn cái hố chó bị bịt chặt trước mặt, không khỏi phun ra một câu chửi.
Thật là lãng phí công sức, có vẻ như tôi phải tìm một lối thoát khác.
“Cô nương, một nữ nhi sẽ không nói những lời thô tục.” Một giọng nam đột nhiên vang lên từ phía sau.