Tôi Yêu Chị Thì Có Sao Chứ

Chương 16: Ý tưởng xây dựng ban công là một ý tưởng không hề tồi



Gió đổi hướng oanh tạt vào khuôn mặt mỏng nhánh của Châu Mãn Kì, Băng Thiệu Huy vẻ mặt vui mừng tay trái cứ tiến tới mà vồ lấy chặt tay phải của Châu Mãn Kì, tông giọng của Băng Thiệu Huy rất nhỏ như anh không muốn nói cho cô hay, đôi tai cô áp sát lại gần nhưng chỉ nghe được đôi nửa

"Tôi với Tô Nhược Lam là...!quan..

.....!...!..

thật ra là do tôi ngỏ lời trước đó"

Âm thanh cứ thổi vù vù vào thời điểm đúng lúc Châu Mãn Kì cần nghe đáp án, trời yên biển lặng thì Băng Thiệu Huy rời đi mất, đáp án giờ đây chỉ là hư vô, ông trời như có phải muốn ngăn cản cớ sự này?

Chưa nhận được đáp án nhưng trong lòng Châu Mãn Kì không mấy ủ rũ, xét về phương diện ban đầu có thể hơi ghét cái cảnh ngọt ngào ấy càng về sau Mãn Kì càng thấy bình thường bởi khi thích một người nào đó nếu thích nhiều thì sẽ đau khổ nhiều

Đường xá về đêm tĩnh mịch, dưới bóng đèn đường thân xác Châu Mãn Kì lủi thủi trở về khách sạn, Băng Thiệu Huy vô tâm thật đó chắc bây giờ đang săn sóc cho Tô Nhược Lam rồi, Châu Mãn Kì không dám mơ mộng thả hồn rong ruổi cùng làn gió trở về

Sau chuyến đi đó mọi hành động dành cho Băng Thiệu Huy, Châu Mãn Kì cũng dần khách sáo hơn

Thứ nhất tự nhận thức mình là ai

Thứ hai Mãn Kì nghĩ Thiệu Huy đã có người yêu nhất định không được làm phiền

Thứ ba chính là lí do từ trước giờ vẫn canh cánh trong lòng: Anh không phải gu của cô

Tô Nhược Lam là kẻ hời nhất trong chuyến đi lần này, ở yên cũng có thể tách Châu Mãn Kì ra xa mà không cần phải dùng một biện pháp dã tâm nào

...----------------...

Về đến phòng riêng, Châu Mãn Kì vội chạy vào nhà tắm xả nước dội ào ào lên người.

Bầu không khí trên đường về áp lực lắm, Băng Thiệu Huy đòi ngồi chung với cô nhưng bị em trai chắn lại thậm chí còn cãi nhau cơ, về sau cô xuống chỗ Tô Nhược Lam ngồi cũng may cô ta không có nhiều chuyện để moi móc vẫn để yên cho cô ngắm cảnh

Và cái vẻ mặt đầy thản nhiên pha một chút khinh người Châu Mãn Kì mắt muốn sụp xuống ngủ một giấc nhưng cứ sợ Tô Nhược Lam làm gì mình, thế nên đã buồn ngủ còn buồn ngủ hơn

Châu Mãn Kì tắm rửa xong, chân không thể dừng lại mở cửa sổ ngoài ban công nhìn nhận thứ gì đó đã thay đổi với ban công quen thuộc mà cô thường xuyên vắng nhà này, cuối tuần cô đi nó không bị tránh ánh sáng đến vậy, giờ lại mọc thêm một cái ban công đắt tiền sát cạnh

Nhìn là biết ban công đắt tiền là của nhà Băng Thiệu Huy rồi, dù chỉ thay một cái ban công thôi cô cứ nghĩ như cả cuộc sống mình bị xáo trộn lên vậy

Ngã mình nơi xung quanh là hàng thớ chăn gối, Châu Mãn Kì lặng lẽ một hồi lắc đầu nguầy nguậy

"Không phải bây giờ cuộc sống của mình mới bị xáo trộn...!Mà là khi gặp Băng Thiệu Huy chính khoảnh khắc ấy cuộc sống của mình thực sự đã bị xáo trộn"

Châu Mãn Kì ôm lấy tấm chăn lông cừu, quay mặt về hướng cửa sổ rồi từ từ chìm vào giấc mộng

Ngủ được 4 tiếng bỗng cả người Châu Mãn Kì lúc này rất khó thở, miệng của cô ậm ừ phát ra âm thanh như bị siết chặt, từ trên xuống dưới cơ thể cô đều bị một thứ gì đó đè nén lên.

Chả nhẽ cô bị bóng đè???? Hoang mang tột độ, Châu Mãn Kì cố chịu đựng mở to đôi mắt

Cảnh tượng xuất hiện làm cô ú ớ không dám phát thành tiếng vì sợ mẹ và em trai hay biết.

Băng Thiệu Huy đang đè lên người cô mà ngủ hơn nữa có vẻ ngủ rất ngon, đặt cái ban công sát vách phòng Châu Mãn Kì chưa được bao lâu đã có chuyện xảy ra thì không biết sau này sẽ thế nào

Châu Mãn Kì cắn chặt răng, đôi tay run rẩy lay người Băng Thiệu Huy tỉnh dậy

"Băng Thiệu Huy, Băng Thiệu Huy..."

Chốc lát nhờ tiếng gọi của Châu Mãn Kì, Băng Thiệu Huy cau chặt cánh mày khó chịu.

Biểu cảm cũng rất tự nhiên như mình chưa làm điều gì trái với lương tâm cả

"Sao cậu lại bay qua phòng tôi được?"

"Tôi cũng chẳng biết nữa"

Lần này kĩ năng nói dối của Băng Thiệu Huy đã next level rồi.

Dặn phu nhân Băng xây ban công sát vách phòng Châu Mãn Kì là có chủ đích riêng hết, vừa tiện ngắm cô vừa tiện thông lưu qua lại.

Khoảng thời gian Châu Mãn Kì chợp mắt cũng là lúc Băng Thiệu Huy trèo tường sang phòng cô, anh dường như không thể kìm lòng trước dáng ngủ có phần đáng yêu của bà chị ngáo ngơ này

Bẻn lẻn nhón chân khe khẽ trên nền sàn nhà láp bằng gỗ, Băng Thiệu Huy giở lớp chăn cừu dày kia ra rồi luồn cả một thân hình cao to chui vào.

Kết cục thì ai cũng biết Châu Mãn Kì bị đè đến nỗi thở không được, cô lớn tuổi hơn anh không có nghĩa về mặt sức khoẻ cô cũng lớn hơn anh được, bị đè cho khó thở cũng là chuyện dở khóc dở cười.