Tổng Biên Tập Không Thể Đáng Yêu Vậy Được

Chương 12



Mấy ngày kế tiếp tương đối rảnh rỗi, hai người ở đi dạo ở các thắng cảnh tại Thái Lan một chút, cảm thấy cũng chẳng có ý nghĩa gì, dù sao công việc cũng tương đối hoàn thành rồi, liền đơn giản đặt vé máy bay định về nước sớm.

“Bệnh sợ độ cao, rất manh manh đó.”

Ngô Diệc Phàm ngồi trên máy bay, đột nhiên mặt liệt nói vậy.

“Anh nói gì vậy?”

Lộc Hàm ngồi bên cạnh nhíu mày, tâm trạng rõ ràng rất không tốt.

“Tôi nói, bệnh sợ độ cao của cậu, tôi thấy rất manh.”

Ngô Diệc Phàm giải thích.

“Vì sao?”

Lộc Hàm sửng sốt, lòng hiếu kỳ nháy mắt đã che mất những thứ khác.

“Bởi vì cậu sẽ dựa vào tôi, giống như lúc chúng ta bay đến đây vậy… co người lại, giống như một con thỏ nhỏ đang ngủ đông, dựa lên vai tôi mà ngủ.”

Ngô Diệc Phàm bày ra vẻ mặt hồi tưởng nói: “Còn chảy nước miếng nữa.”

“… Vụ nước miếng thì đừng nói.”

Nhìn chủ biên đại nhân phá hỏng bầu không khí mà không biết, Lộc Hàm bĩu môi.

Lần đầu tiên nghe người khác miêu tả bệnh sợ độ cao của mình như vậy, Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy, hình như thật sự là có chút manh, quả nhiên, tần sóng não của cậu bị tên ngốc này ảnh hưởng rồi.

“Rất manh đúng không?”

“Đúng đúng, phục anh rồi.”

Máy bay lập tức cất cánh, Lộc Hàm lén cười, tựa đầu vài vai Ngô Diệc Phàm, người kia đắp mền giúp cậu, miễn cho bị cảm lạnh.

Lần này, mong đừng có… chảy nước miếng nữa.

Rời khỏi sân bây rồi lên taxi, tầm qua hơn hai giờ, họ mới nhìn thấy được khung cảnh quen thuộc của tiểu khi. Khi Ngô Diệc Phàm trả tiền cho tài xế thì một mình Lộc Hàm bê hành lí từ cốp xe xuống.

“Cái vali này nặng thật.”

Ngô Diệc Phàm thấy vậy, cầm lên một cái vali thử rồi nói một câu.

“Anh không hiểu rồi.”

Lộc Hàm vẻ mặt vui vẻ mà cười với hắn: “Tôi là đàn ông Bắc Kinh thuần khiết đó nha ~”

“… Nga.”

Ngô Diệc Phàm câm lặng.

Nếu là quan hệ yêu đương, nhà hai người lại ở gần như vậy, vì thế, bình thường Lộc Hàm ở nhà chơi game xem phim, buổi tối khi đi ngủ liền ôm chăn gối sang nhà Ngô Diệc Phàm… Xem như là ở chung đi ha.

Lần đầu tiên yêu đương đã sống chung, Ngô Diệc Phàm rất hưng phấn.

“Nhất định phải vậy sao?”

Lộc Hàm mang biểu tình phiền muộn.

“Ừ.”

Hai mắt Ngô Diệc Phàm sáng long lanh gật đầu.

“Thật sự nhất định phải vậy sao?”

Lộc Hàm còn chưa cam tâm.

“Đúng, không sai.”

Ngô Diệc Phàm nghiêm trang gật đầu.

“Thật sự thật sự nhất định phải vậy sao?”

Lộc Hàm còn giãy dụa lần cuối trước khi chết.

“Ít nói nhảm, nhanh lên một chút.”

Ngô Diệc Phàm vẻ mặt không nhịn được mà giục.

“… Vậy được rồi.”

Thấy có vẻ thật sự không còn đường cò kè mặc cả, Lộc Hàm uể oải cúi đầu, lôi dưới gối ra một quyển sách truyện cổ tích dành cho thiếu nhi, giọng nói chậm rãi thì thào: “Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi nọ…”

Ngô Diệc Phàm gối đầu lên đùi cậu, nhắm mắt lại biểu tình rất thoải mái.

Lớn như vầy có người yêu tính tình trẻ con, cũng không biết là phúc hay họa nữa… Lộc Hàm vừa đọc truyện cổ tích cho Ngô Diệc Phàm, còn thường nhìn hắn vài cái, khóe môi cong nhẹ.

Thật ra, cũng rất ý nghĩa, đúng không?

Buổi tối đi ngủ cũng là một vấn đề lớn, từ sau khi có Lộc Hàm, Ngô Diệc Phàm liền dẹp hết tất cả thú nhồi bông trong phòng, chỉ muốn ôm cậu ngủ, cuối cùng siết đến mức Lộc Hàm hít thở không được.

Cho dù là thú nhồi bông hay là Lộc Hàm, Ngô Diệc Phàm đều thích ôm thật chặt.

Nhìn như vậy, tính độc chiếm của chủ biên đại nhân thật ra vô cùng mạnh a.

Ngủ chung lâu như vậy, Lộc Hàm thậm chí còn dưỡng thành thói quen, có đôi khi chủ biên đại nhân bận công việc không về sớm, chờ đến buồn ngủ thì Lộc Hàm đều mơ mơ màng màng say giấc, nhưng chỉ cần cảm nhận được có người leo lên giường thì sẽ rất tự giác mà rúc vào lòng Ngô Diệc Phàm.

Cuộc sống của hai người ở nhà ấm áp ngọt ngào như thế, trong công ty vẫn là dáng vẻ như không quen.

Hôm nay, Lộc Hàm mệt mỏi ngồi trước màn hình vi tính gõ bản thảo, Kim Chung Đại bên cạnh đã hoàn thành công việc từ lâu, cố ý tâm tình tốt ngâm nga cười nhỏ, càng nghe càng tiện.

“Yên lặng một chút được không?”

Lộc Hàm liếc mắt.

“Hôm nay làm việc hiệu suất cao, không có cách nào nha ~”

Kim Chung Đại ra vẻ bất đắc dĩ nhún vai.

“… Cậu câm đi.”

Lộc Hàm nhe răng trợn mắt đánh cậu ta, lại bị Độ Khánh Thù gọi lại, nói là chủ biên đại nhân bảo cậu lên văn phòng có việc. Kim Chung Đại không có ý tốt đoán: “Chậc chậc, bị chủ biên gọi lên nha… Anh không chết thì cũng bị lột da.”

“Miệng quạ đen.”

Lộc Hàm trừng mắt, tức giận đi đến văn phòng của sếp.

Ngồi trước bàn làm việc, Ngô Diệc Phàm đang vùi đầu xem bản thảo tạp chí, nghe được động tĩnh thì ngẩng đầu lên, tháo cặp kính gọng vàng xuống, nhu nhu thái dương, phân phó nói: “Đóng cửa lại.”

“Nga.”

Lộc Hàm rất nghe lời mà đóng cửa lại, bước đến trước mặt Ngô Diệc Phàm hỏi: “Tìm tôi có việc gì sao?”

“Gọi cậu tới kiểm tra đối chiếu vài bản tạp chí, chuyên đề tuần trăng mật lần trước chúng ta làm ấy.”

Ngô Diệc Phàm vẫy vẫy tay với cậu: “Đến đây.”

“Ừ.”

Lộc Hàm không nghĩ quá nhiều, vừa đi đến đã bị Ngô Diệc Phàm kéo ngồi lên đùi hắn, cậu có chút kinh hoảng: “Chủ biên…”

“Để anh* ôm một chút.”

(*: Vì đang ở riêng nên đổi xưng hô nha ~)

Cả khuôn mặt của Ngô Diệc Phàm đều vùi vào gáy Lộc Hàm, ngửi mùi sữa tắm ô mai quen thuộc, khó lắm mới yên ổn lại, hắn hàm hồ oán giận: “Có chút mệt…”

Biết người yêu đang làm nũng, Lộc Hàm cũng liền tùy ý Ngô Diệc Phàm ôm như thế, mười ngón tay đan vào nhau.

Một Ngô Diệc Phàm như vậy, chỉ có mình mới nhìn thấy, chỉ thuộc về một mình mình… Chỉ nghĩ vậy thôi, đã đủ cảm thấy hạnh phúc rồi.

“Nếu có người mở cửa vào thì làm sao bây giờ?”

Lộc Hàm vẫn có chút lo lắng.

“Sẽ không.”

Ngô Diệc Phàm hôn hôn bên tai cậu, như một con động vật nhỏ cầu hoan.

“Được rồi, phải làm việc nữa.”

Lộc Hàm nghiêng đầu tránh, hôn lên mặt hắn một cái, dụ dỗ nói: “Ngoan, em đi ra ngoài trước, có được không?”

“… Ở đây cũng muốn.”

Ngô Diệc Phàm sửng sốt một chút, chỉ chỉ môi.

“Tuân mệnh ~”

Lộc Hàm cười cười, áp môi lên đôi môi mỏng của hắn, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp. Ngô Diệc Phàm cũng động tình, giữ chặt gáy Lộc Hàm không cho động, càng hôn càng hăng.

“Được rồi được rồi.”

Mất phần lớn lí trí và khí lực, Lộc Hàm mới giùng giằng đẩy Ngô Diệc Phàm ra, nhìn vẻ mặt bất mãn của chủ biên đại nhân, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ hứa: “Nếu anh ngoan, đêm nay liền cho phép anh không ăn hành.”

Sau khi ở cùng nhau, Lộc Hàm bắt đầu kiểm soát nghiêm ngặt chế độ ăn của Ngô Diệc Phàm, phải ăn một chút ít hành là không trốn thoát.

“Thật không?”

Ngô Diệc Phàm như còn chưa vui lắm, nhưng sắc mặt rõ ràng đã tốt hơn, tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước, năn nỉ nói: “Vậy anh còn muốn ăn kem…”

“Dạ dày của anh không tốt, đừng ăn… Lần trước ăn một lần rồi tiêu chảy, anh quên à?”

Nhẹ nhàng khuyên bảo người yêu lớn xác nhà mình, Lộc Hàm đột nhiên có cảm giác chua xót như mình là giáo viên nhà trẻ, cũng may bạn nhỏ trước mắt này rất nghe lời.

“Vậy được rồi, anh không ăn.”

Ngô Diệc Phàm bỏ cuộc nói, còn phải nhắc lại: “Là em nói nha, tối nay không ăn hành…”

“Biết rồi, em sẽ không đổi ý đâu mà.”

Vì vậy, về phần màu xanh cho bữa ăn, đại thế xuất hiện, món rau cần Ngô Diệc Phàm cũng ghét không kém… Nhìn ánh mắt kháng nghị của Ngô Diệc Phàm, Lộc Hàm tao nhã cười giải thích: “Em chỉ nói là không ăn hành.”

Chủ biên đại nhân cực kì ủy khuất: “…”

“Ngoan ngoãn ăn rau cần đi.”

“…”

Bạn nhỏ, ra uy với tôi hả, anh còn kém xa lắm.