Tống Đàn Ký Sự

Chương 2: Xin chào, cơm hộp!



Liếc sơ qua, lại xem một chút, thêm chút nữa thôi!

Xem video ngắn thật sự rất vui!

Hóa ra cô từng sống cuộc sống thú vị như vậy!

Tống Đàn cũng muốn chơi!

Thế giới này quá thú vị, nếu có thể luôn duy trì sự vui sướng này, không tu tiên... Không, tu trễ một chút cũng không sao.

Dù sao xung quanh chỗ này không có linh khí, tu luyện cũng chẳng có ích gì, không có lời.

Người tu chân Tống Đàn thầm quyết định trong lòng, cảm thấy đây không phải là "chứng kéo dài" như trong trí nhớ, mà là sự nhận định của giác quan thứ sáu của người Tu Chân.

Tóm lại, cô bấm tay tính toán, bây giờ chính là ngày lành tháng tốt để chơi di dộng.

Cơ mà màn hình vỡ hơi nhiều...

Tiếp đó, trên màn hình đột nhiên chuyển sang chế độ có cuộc gọi.

"Tống Đàn! PPT giao cô làm đâu! Vì sao lâu vậy rồi còn chưa gửi cho tôi?"

Tống Đàn:...

PPT là cái chi? Ông là ai?

Cô lục tìm ký ức, phát hiện kiếp trước do ông chủ đột nhiên muốn PPT gì đó, cô hoảng hốt vội vàng kêu xe taxi tới công ty.

Nào ngờ xe mới lên thấu cầu Ninh Hải, liền gặp tai nạn giao thông liên hoàn.

"Còn nữa, vì sao hôm nay cô không đi làm! Bỏ việc một ngày trừ 1 triệu rưỡi. Thêm lần nữa, trực tiếp đuổi việc!"

Tống Đàn:...

Tuy chưa nhớ lại hết toàn bộ, nhưng không ảnh hưởng tới việc cô tức giận.

Cô nhìn cách ăn mặc liền hiểu một tháng kiếm được bao nhiêu tiền.

Tống Đàn day day huyệt thái dương, hít sâu, cố gắng hồi tưởng lại viễn cảnh tăng ca trong công ty, nguyện vọng ẩn sâu trong nội tâm ngày càng ngo ngoe vùng vẫy trồi lên:

'Tôi muốn về quê'

'Tôi muốn sống cạnh bố mẹ và em trai'

'Tôi không muốn đi làm nữa'

Ý niệm này quá mãnh liệt, cho nên Tống Đàn lập tức quyết định.

"..."

Không xong, nghỉ việc lâu quá, kế tiếp nên nói chi nhở?

Khụ khụ...

"Ông chủ? Ông chờ chút."

...

Ninh Thành chỉ là thành phố bình thường, vĩnh viễn luôn ở trạng thái xây dựng, mặt xám mày tro.

Mà cầu Ninh Hải là cây cầu mới xây xong, nối liền Nam Bắc, tiết kiệm lộ phí, thuê xe từ chỗ Tống Đàn đến chỗ cần tới, khoảng hai trăm nghìn.

Bình thường cô không thuê xe, nhưng vì ông chủ cần gấp, cô cũng nghĩ đang rảnh tay, vì thế xa xỉ một phen, gọi taxi.

Ai biết liền gặp tai nạn...

Lần này ra khỏi nhà, di động rách nát của cô hiển nhiên vẫn dùng được, dù chưa quen tay lắm, cô thử quét mã, kêu xe, lại lên cầu Ninh Hải lần nữa.

Hơn nửa tiếng sau, cô tới dưới lầu công ty - Đừng nghĩ nhiều, không phải xí nghiệp lớn, Tống Đàn là sinh viên tốt nghiệp ở trường hạng hai, xuất thân nông thôn, vốn không thể vào công ty lớn.

Công ty này, thuê tại tầng ba trong tòa nhà, làm các loại nghiệp vụ.

Cô học ngành tài chính trường Vạn Kim Du, lúc ấy không thể chọn, đủ điểm ngành nào liền học ngành đó.

Gần tốt nghiệp mơ mơ hồ hồ nghe xong các điều kiện tốt trong buổi tọa đàm tuyển nhân viên, sau đó được công ty này tuyển dụng.

Bị xã hội hiện thực đánh tỉnh, bây giờ cô thân kiêm chức vị kế hoạch, vận hành, hậu kỳ, cắt nối biên tập, tuyên truyền cùng thợ chỉnh sửa vạn năng.

Một tuần bảy ngày, một ngày 24 giờ, chỉ cần có nhiệm vụ, ngày lễ, bệnh uống thuốc, dù bò cũng phải bò đi làm.

Thực tập 16 triệu, chuyển chính thức 25 triệu, nghe sơ qua không tệ đúng không?

Nhưng tỉnh không phát triển, giá nhà ấy mà lại tăng liên tục, trung bình một tháng khoảng 5 triệu. Phòng Tống Đàn thuê, cho dù cũ xưa còn cách xa khu chung cư, căn hộ nhỏ bé 20 mét vuông nằm trên đường ray giữa có và không vi phạm pháp luật, một tháng cũng tốn 4 triệu.

Đi lại, ăn uống, đồ dùng sinh hoạt... Dư lại đều tích cóp.

Trả tiền, Tống Đàn thổn thức: "Tiền tiết kiệm còn 200 triệu, thật nhiều." Không ngờ kiếp trước cô là cô gái cần kiệm như thế!

...

Giữa trưa, công ty tràn ngập mùi của nhiều loại đồ ăn, một cô gái trẻ tuổi trong nhóm đồng nghiệp chào cô: "Đàn Đàn, buổi sáng sao cậu không tới? Ăn cơm chưa?"

Kỳ thật nghĩ không ra tên, nhưng Tống Đàn vẫn im lặng đi tới, nhìn thẻ nhân viên của đối phương.

Hoắc Tuyết Oánh.

Lại nhìn qua hộp cơm thịt kho bọc trong lớp giấy bạc, hương vị thức ăn cùng không khí vẫn đục hòa vào nhau, sự khó chịu cô khó tả bằng lời.

"Buổi sáng gặp tai nạn, mới ra viện."

Hoặc Tuyết Oánh gắp một miếng trứng rán lên.

"A - há miệng, mời cậu ăn!"

"Bệnh viện cho xuất viện chắc chắn do sức khỏe cậu ổn định, như vậy Vương lột da ắt hẳn sẽ không thêm phần trợ cấp cho cậu đâu! Dù sao không có tiền bồi thường, cậu nên nằm viện hai ngày. Nhanh, ăn trứng gà bồi bổ!"

Bụng Tống Đàn cực kỳ phối hợp kêu ọt ọt.

Tuy rằng động tác có vẻ hơi thân mật, nhưng hình như Hoắc Tuyết Oánh là bạn tốt của cô, cô hơi do dự một chút, liền hé miệng, cắn miếng nhỏ.

Hàm răng nhai nhai, phút chốc, trong miệng phủ đầy hương vị kỳ quái - trứng gà rán thơm phức, thức ăn đầy tạp chất, nhiều dầu đậm gia vị, trong đó còn bọc một mùi ghê tởm gì đấy không tả được, bụng lập tức quặn đau, dạ dày co bóp liên hồi.

Loại thức ăn này? Đừng nói tăng tu vi, ăn xong thân thể tích đầy tạp chất, đừng nói Kim Đan, đời này còn khó xác định có tới Trúc Cơ hay không.

Tốn Đàn chịu đựng, nuốt miếng trứng xuống họng.

Hoắc Tuyết Oánh chuẩn bị đưa lên miếng thứ hai, cô gái nhỏ mỗi ngày ăn uống tiết kiệm, vừa ngoan vừa đáng thương, bạn bè như cô nhìn cũng đau lòng.

Nhưng Tống Đàn lại lắc đầu: "Không ăn, cảm giác hương vị kì kì." Cực kì khó ăn.

Hoắc Tuyệt Oánh không hề do dự thu hồi trứng gà, há miệng cắn hơn phân nửa: "Kì chỗ nào! Trăm nghìn một hộp đấy!"

"Cơ mà cũng đúng, không ngon bằng cơm nhà làm. Theo lời mẹ tớ, cơm hộp không có mùi thức ăn, toàn là mùi dầu khói với gia vị."

Tống Đàn sờ bụng, thật ra cô cũng đói.

Từ tối hôm qua đến giờ, cô chưa ăn gì cả, giờ mới nhận ra, thân thể này là thân thể người phàm mắt thịt, cần ăn cơm.

Cô do dự một lúc: "Nguyên nhân ở nguyên liệu nấu ăn sao? Vậy tôi... Tôi cũng mua một hộp." Linh khí thiếu thốn, nguyên liệu nấu ăn lẫn tạp chất quá nhiều.

Nhớ lại mùi vị đồ ăn cổ quái vừa nãy, lần này, mắt cô dừng lại ở menu đắt hơn.

Loại này, nguồn cung thực phẩm nhất định sẽ tốt hơn loại thường nhỉ.

Trong khi chờ cơm hộp, Tống Đàn hỏi: "Ông chủ muốn PPT... Nó là..."

Thời gian quá xa xôi, cô thật sự không biết vật này.

Hoắc Tuyết Oánh không để ý, thuận miệng đáp: "Cái nào cơ? Hôm qua nghe cậu nói làm được một nửa, cậu mở máy tính nhìn thử xem?"

Tống Đàn đi tới bàn làm việc của cô, mở máy tính một cách chậm chạp, nhìn bán thành phẩm trên màn hình, có hình ảnh, văn tự, khuôn mẫu,...

Nghiêm túc tỉ mỉ đọc qua một lượt.

Nhưng... phần còn lại đâu? Kế tiếp nên làm thế nào?

Lại mở folder khác ra - Quả nhiên, một! chút! đều! không! biết!

Tống - người tu chân - Đàn: Ổn định, bất động như núi.

Không biết thì không biết, dù sao vất vả hai đời là đủ, cô không làm công cho người ta nữa.

Đúng lúc này, cửa công ty có tiếng gọi lảnh lót: "Xin chào, cơm hộp!"