Tống Dư - Ninh Khả Khả

Chương 4



13

Tiếng động cơ phát ra dồn dập, gầm rú inh ỏi, đặc biệt rõ ràng trên sân thi đấu trống trải.

“Ngồi chắc vào!”

Gió giống như dao thổi mạnh vào mặt tôi, hai tai giống như bị điếc, trừ tiếng gió thổi vù vù thì không còn nghe thấy được gì khác. Tôi nghiến răng nghiến lợi ôm chặt lấy eo Tống Dư không nói một lời.

Không biết xe đã dừng lại từ bao giờ, hồn tôi vẫn đang bay lơ lửng trên không, một hồi lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại được.

“Ninh Khả Khả, em còn tính ôm tới bao giờ thế?”

“Hả???”

Hai lỗ tai tôi điếc đặc, hoàn toàn không nghe được anh ấy nói gì.

Tống Dư:“……”

Anh ấy hét vào tai tôi: “Tôi nói, thi đấu xong rồi, có thể xuống xe rồi.”

“Ò.”

Tôi tay chân rụng rời bước xuống xe, thiếu chút nữa là té lăn ra đất. Tống Dư đỡ lấy tôi, giữ chặt lấy cánh tay tôi tôi mới miễn cưỡng đứng vững.

Tóc đỏ bại trận, sắc mặt còn xú hơn cả phân bọ hung nữa.

Tống Dư cũng đếch thèm quan tâm hắn, “Nhớ chuyển tiền vào tài khoản cho tôi. Còn nữa, nhớ lấy lời cậu đã nói, nhớ đứng trước toàn trường nói cậu không bằng tôi.”

Tóc đỏ bực bội phất tay, sau đó lên xe motor của mình, lao đi nhanh như chớp, đến cả bạn nữ đồng hành cũng không buồn chở về.

Bạn nữ đồng hành của hắn ta như sắp khóc đến nơi, dáng vẻ vô cùng đáng thương nhìn Tống Dư, giọng điệu nũng nịu ngọt ngào, nghe còn êm tai hơn cả tiếng chim hoàng yến.

“Đàn anh~~ anh có thể chở em về với không ạ?”

Tống Dư lạnh lùng đáp: “Ai chở cô tới thì kêu hắn tới rước cô về đi.”

Tên cẩu nam nhân này, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Người ta đã mở miệng xin anh đưa về rồi, anh còn nở thẳng thắn từ chối người ta như thế.

Anh ấy quay lại thấy tôi vẫn cứ đứng trân trân ra đó, giọng nói liền thay đổi: “Lên xe, tôi đưa em về.”

Tôi chỉ vào người phụ nữ xinh đẹp cách đó không xa: “Cô ấy…”

“Sao? Hay là tôi chở cô ta về, em ở lại?”

CMN!

Đàn anh đàn em cái gì mà thấy sắc quên nghĩa thế hả?

Tôi nhanh tay nhanh chân leo lên xe, vỗ vỗ vai anh:”Đi thôi, em còn phải đến quán trà sữa làm thêm nữa.”

Lúc tôi đang làm việc, “Ding” một tiếng, 1 vạn rưỡi được chuyển vào tài khoản.

Kể ra thì Tống Dư thực sự rất giữ lời.

Tôi lại chuyển 8000 tệ sang cho anh ấy, kèm lời nhắn: Trả lại tiền sửa xe cho anh.

Sau đó không đến một giây sau, tôi đã nhận được tin nhắn thoại Tống Dư gửi tới, anh ấy gầm lên: “Ninh Khả Khả, đừng tưởng rằng trả tiền xong thì em không cần làm tay sai của tôi nữa. Ông đây mang em đi kiếm tiền là vì cái này à?”

Tôi đưa điện thoại ra thật xa để không bị nước bọt của anh truyền online rồi bắn vào mặt tôi.

Đại ka phát hỏa rồi.

Làm thế nào để dập lửa đây? Online chờ! S.O.S!

Anh ấy không nhận tiền, cái tin nhắn chuyển khoản kia treo trên Wechat cả một ngày, sau đó tiền lại về tài khoản tôi.

Anh ấy không nhận tiền, ban đầu tôi cũng thấy vui vui. Nhưng hễ nghĩ tới việc mình đã làm anh giận, không khỏi không rét mà run.

“Đàn anh, hay là em mời anh ăn nhé? Địa điểm do anh tự quyết định.

Anh ấy bơ tôi cả một ngày, tôi sợ anh ấy có ý đồ xấu nên chủ động tìm anh cầu hòa.

“Xem như em thức thời.”

14

“Khả Khả, mẹ con xảy ra chuyện rồi, con về nhà một chuyến đi.”

Giữa trưa dì Lý hàng xóm gọi điện thoại cho tôi, giọng điệu gấp gáp vô cùng.

“Dì, mẹ con bị làm sao thế?”

“Vốn là 6 giờ sáng dì phải cùng mẹ con đi làm công, dì gọi bà ấy cả nửa cũng không thấy mẹ con trả lời, dì đành phải trèo cửa sổ vào xem, thấy mẹ con nằm trên đất liền gọi người phá cửa đưa mẹ con vào bệnh viện. Bác sĩ nói bà ấy có một khối u trong não, bây giờ phải ở bệnh viện quan sát trước đã, xem có cần phải làm phẫu thuật hay không, con mau đi gom một ít tiền đi.”

“Dì, bác sĩ nói cần bao nhiêu tiền ạ?”

“Chắc là phải năm sáu vạn, nói cái gì mà u màng não gì đó.”

“Dạ, bây giờ con đi gom tiền.”

Tôi đặt điện thoại xuống, chộp lấy cặp sách lao ra ngoài.

Tôi đến công ty của bố, sau khi bố tôi lập gia đình mới, ông chuyển đến sống ở thành phố khác, bây giờ chỉ có ông ấy mới có thể giúp tôi.

“Bố, có thể cho con vay ít tiền không? Mẹ con ốm nặng nằm viện, cần tiền gấp để làm phẫu thuật.”

“Bao nhiêu?”

“6 vạn.”

“Tao không có tiền, mày đi tìm người khác mà vay.”

Bố đẩy tôi ra khỏi cửa, tôi nắm chặt lấy tay ông không chịu buông.

“Bố, con xin bố, đến lúc tốt nghiệp con nhất định sẽ trả cho bố.”

“Cút. Đừng nói là không có tiền, kể cả có tiền tao cũng sẽ không cho mày mượn để mày đi cứu Lưu Tuyết Mai đâu.”

Tôi lớn lên trong một gia đình hạnh phúc có bố mẹ yêu thương.

Cho đến một lần, mẹ tôi cảm thấy không khỏe và vô tình dựa vào một đồng nghiệp nam, bố tôi tình cờ nhìn thấy cảnh ấy, bố tôi nghi ngờ mẹ ngoại tình nên dứt khoát ly hôn với mẹ tôi.

Tôi đi theo mẹ, nửa năm sau thì bố tôi tái hôn.

Ông vẫn luôn hận mẹ tôi, cảm thấy bà ấy tự tay hủy đi hạnh phúc gia đình tôi.

Nhưng mà hôm đó mẹ tôi thực sự chỉ là bị chóng mặt mà thôi.

“Bố, con xin bố. Không cần 6 vạn đâu, 1 vạn 2 vạn thôi cũng được.” Tôi vừa khóc vừa van xin bố.

Bố tôi dùng sức đẩy tôi ra: “Không có tiền, đừng có đến cầu xin tao nữa. Bảo vệ, lôi con bé ra ngoài.”

Anh bảo vệ đỡ tôi dậy, đồng cảm với tôi: “Cô bé, ngại quá, tôi thấy em thật sự rất đáng thương. Hay là em tới nhà ông ấy khóc lóc van xin đi? Công ty có quy định cấm làm ồn.”

Tôi ngồi xổm bên đường và khóc lớn.

Nhà tôi không có người thân, trừ bố tôi ra, tôi thực sự không biết vay số tiền này từ ai cả.

Tôi mờ mịt bước xuống phố, không biết phải làm gì.

Điện thoại cũng hết sạch pin, tôi lục tung cặp sách ra, may mà hôm qua mới lãnh lương, trong người vẫn còn một ít tiền mặt.

Ngồi xổm ở trạm suốt cả một đêm, chiều hôm sau tôi tới được bệnh viện mẹ tôi nằm.

Bà ấy vẫn đang ngủ say, sắc mặt vô cùng tiều tụy, mắt môi trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.

Tôi ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn bà ấy một hồi sau, sau đó mới nhớ ra điện thoại đã tắt máy cả đêm rồi, vội lấy cục sạc ra sạc điện.

Vừa mới mở nguồn lên, tin nhắn liên tục hiện lên trên màn hình.

Cả mấy chục cái tin nhắn Wechat đều do một mình Tống Dư gửi đến:

“Ninh Khả Khả, tôi tới rồi, em tới đâu rồi?”

“Khả Khả, 6 giờ rồi, em xuất phát chưa?”

“Khả Khả, 7 giờ rồi, ốc sên bò từ trường cũng tới đây luôn rồi đó?”

“Ninh Khả Khả, sao em không trả lời tin nhắn của tôi?”

“Sao lại tắt máy?”

“Ninh Khả Khả, em đùa tôi à?”

“……”

“Ninh Khả Khả, em trả lời tin nhắn của tôi, được không em? Em trả lời tin nhắn tôi sẽ tha thứ cho em.”

“Ninh Khả Khả, sau này tôi mà tin lời em nữa thì tôi chính là thằng ngốc.”

Ngoài ra còn có một tá các cuộc gọi nhỡ, tôi nhìn thấy mà tim đập chân run.

Tiêu rồi, tôi đi mà quên mất không nói với Tống Dư một tiếng, chắc chắn anh ấy lại giận rồi.

“Đàn anh, xin lỗi anh. Nhà em xảy ra chút chuyện, em xin nghỉ học ít hôm về quê rồi. Xin lỗi anh nhiều lắm, lúc nào về trường em nhất định sẽ đến tạ lỗi với anh.”

Tin nhắn gửi đi lại nhận về một dấu chấm than đỏ lớn.

“Tống Tống Tống đã xóa bạn bè với bạn. Bạn không còn là bạn bè của anh/ cô ấy nữa. Để tiếp tục trò chuyện, vui lòng kết bạn lại. Sau khi đối phương chấp nhận mới có thể trò chuyện.”

Tống Dư unfriend tôi rồi.

Tôi gửi lời mời kết bạn đi, y như đá chìm đáy biển, không một tiếng vọng lại.

Tôi lại gọi điện thoại cho anh, mới phát hiện anh chặn cả số điện thoại tôi luôn rồi.

Tôi bất đắc dĩ thở dài một hơi, bây giờ tôi thật sự không rảnh để đi dỗ anh ấy, chờ lúc nào về trường tìm anh ấy nói chuyện sau vậy.

15

Mẹ tôi không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, “Khả Khả, sao con lại tới đây? Mẹ không sao, con mau về trường đi, đừng làm lỡ việc học.”

“Mẹ, con xin phép với bên trường rồi. Đợi đến lúc mẹ xuất viện con mới về trường.”

“Không được, bây giờ con về trường luôn đi, bằng không mẹ giận bệnh lại nặng hơn cho con coi.”

“Mẹ… mẹ đã thế này rồi con có thể yên tâm học hành được sao? Đợi mẹ xuất viện con sẽ về.”

Ngay lúc tôi và mẹ đang cãi vã, dì Lý xách cặp lồng bước vào phòng.

“Khả Khả về đó rồi sao? Chị Lưu, chị ăn cơm trước đi.”

Lúc mẹ tôi ăn cơm, dì Lý kéo tôi ra ngoài phòng bệnh, hỏi tôi.

“Khả Khả, phía bên con gom được bao nhiêu rồi?”

Tôi nhéo nhéo góc cặp, trái tim nhói lên từng hồi.

“Dì, bên con chỉ có một vạn rưỡi, vẫn còn thiếu một khoản lớn.”

Đây còn là tiền thưởng trận đua xe Tống Dư gửi cho tôi.

“Vậy thì cũng không thiếu bao nhiêu nữa đâu. Hôm qua nhóm công nhân bọn dì có góp được một ít, trong người mẹ con cũng còn 2 vạn, chắt chiu một chút chắc là cũng đủ cho ca phẫu thuật này.”

Tôi bật khóc, nhớ lại hôm qua bố tôi đã hung dữ thế nào khi tôi hỏi mượn tiền, so với dì Lý và mấy người đồng nghiệp thì thật sự quá vô tình, còn hơn cả người dưng nước lã nữa.

Thế giới này vẫn còn rất nhiều người có tình người.

“Bé ngoan, con đừng khóc. Bệnh của mẹ con vẫn có thể chữa khỏi. Đợi mẹ con phẫu thuật xong đi, bà ấy lại vui vẻ tươi cười như ngày trước thôi.”

Dì Lý tưởng tôi lo lắng cho bệnh tình của mẹ nên nhanh chóng an ủi tôi.

“Dì, con cảm ơn dì. Nhờ dì giúp con cảm ơn các cô chú đồng nghiệp nhé. Sau khi có việc làm con nhất định sẽ trả lại cho mọi người.”

“Đứa bé ngoan, ơn nghĩa gì chứ. Mọi người đều là đồng nghiệp với nhau cả, anh giúp tôi, tôi giúp anh. Con cứ chăm chỉ học hành, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt lên thôi.”

“Dạ!”

Tôi gật đầu.

Ca phẫu thuật của mẹ tôi diễn ra rất tốt đẹp, đến ngày xuất viện, mẹ vội đưa tôi quay về trường.

Vừa đặt chân đến trường, việc đầu tiên tôi làm là đi tìm Tống Dư. Nhưng bạn cùng phòng của anh nói rằng Tống Dư ra nước ngoài du học rồi, anh ấy đi làm sinh viên trao đổi. Trước đây không biết vì sao anh cứ lưỡng lự mãi không quyết định, đột nhiên đùng một cái nói đi là đi.

Có lẽ tôi không có cơ hội giải thích rõ ràng với anh ấy nữa rồi.

Tôi cảm thấy có hơi lạc lõng, giống như có cái gì đó quan trọng bị người ta lấy mất vậy.

Từ đó trở đi, tôi dồn hết tâm sức cho việc học.

Ngày diễn ra cuộc thi học thuật, tôi phát huy rất tốt, nổi bật hơn hẳn các thí sinh còn lại, giành được giải nhất.

Bốn năm đại học trôi qua rất nhanh, sau khi ra trường, tôi không đi xin việc ngay mà học cao hơn để làm công việc dịch thuật mình mong muốn, chỉ mỗi tấm bằng đại học thôi là chưa đủ.

Khi còn đi học, tôi đã làm việc bán thời gian ở một công ty dịch thuật, sau khi tốt nghiệp cao học, công ty đã giới thiệu cho tôi công việc toàn thời gian, cuối cùng tôi cũng đã có thu nhập ổn định.

Tiền học bổng và tiền làm thêm ở công ty dịch thuật suốt mấy năm đó cũng đã trả hết nợ cho dì Lý và đồng nghiệp của mẹ tôi.

Vốn dĩ tôi muốn đón mẹ lên ở cùng với tôi, nhưng mẹ lại bảo bà ấy ở quê quen rồi, thế nên tôi đã giúp bà sửa sang lại căn nhà cũ ấy.

Giống như lời dì Lý đã nói, cuộc sống của chúng tôi ngày càng tốt lên rồi.