Tống Dư - Ninh Khả Khả

Chương 7



20.

“Anh thật sự muốn nghe à?”

Thật ra tôi không muốn nhắc lại sự việc năm ấy chút nào, nó là một vết trong lòng tôi, vạch ra cho người khác xem, đau lắm.

“Nghe.”

“Được, em nói anh nghe chân tướng.”

Tôi nói cho anh nghe về việc năm đó mẹ tôi bệnh nặng thế nào, tôi đến vay tiền bố bị ông ấy đuổi đi ra sao, tôi với dì Lý và các cô chú đồng nghiệp đã gom tiền thế nào kể chi tiết từ đầu tới cuối.

“Cho nên, lúc đó thật sự không phải do em cố ý cho anh leo cây, là em thật sự có việc không thể tới được. Hôm đó em dùng toàn bộ tiền mặt mua vé xe, ở nhà ga nhịn đói cả một đêm, điện thoại không còn chút pin nào, hôm sau tới được bệnh viện mới sạc được điện thoại. Chỉ là… khi đó anh đã kéo Wechat em vào danh sách đen, còn đổi cả số điện thoại. Nếu anh vẫn còn giữ số cũ, chắc hẳn còn có thể thấy được những tin nhắn em gửi cho anh.”

Tống Dư im lặng lắng nghe, anh ôm tôi rất chặt, ánh mắt tràn ngập sự đau lòng và áy náy nhìn tôi, “Xin lỗi em Khả Khả, anh là tên súc sinh, là anh không tốt, anh không nên hiểu lầm em.”

“Khả Khả, anh thật sự là đồ khốn nạn. Lúc đó chắc em đã sợ hãi và bất lực lắm, thế mà anh… Thế mà vào lúc em cần anh nhất, anh lại bỏ em mà đi du học. Hôm đó anh vốn tính sẽ tỏ tình với em, nhưng chờ em đến hơn mười giờ em vẫn không tới, gọi điện thoại không được, nhắn tin em cũng không xem, anh cứ tưởng là em từ chối anh, vì quá nóng giận nên anh đã block em.”

“Khả Khả, bây giờ anh hối hận rồi, giá như hôm đó anh đợi em thêm một ngày nữa thôi, kết quả có thể đã khác. Khả Khả, em tha thứ cho anh được không?” Tống Dư dè dặt hỏi, đôi bàn tay to lớn đang ôm tôi khẽ run lên, giống như sợ tôi sẽ từ chối.

Thực ra đó vốn không việc là việc của anh ấy, cũng không phải lỗi của anh ấy.

Tôi còn phải cảm ơn anh ấy nữa, nhờ có một nửa tiền thưởng cuộc thi đua xe kia, nếu không tôi cũng không có đủ tiền chữa bệnh mẹ.

“Đàn anh, anh không cần cảm thấy áy náy, chuyện này không liên quan gì đến anh cả. Hơn nữa không phải lúc đó anh đã chia một nửa tiền thưởng cho em sao? Anh đã giúp em một việc rất quan trọng.”

Về chuyện anh chặn tôi, tôi cũng có thể hiểu được, dù sao thì anh cũng là một người kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất kia mà.

“Không, nếu mẹ em thật sự xảy ra chuyện, cả đời này anh sẽ không tha thứ cho chính mình.”

Tôi an ủi anh: “Mẹ em có những người đồng nghiệp rất tốt, hơn nữa vì sợ không đủ nên em còn định hỏi cô chủ, cô ấy cũng đồng ý cho em mượn. Cho nên Tống Dư à, anh không cần áy náy, việc này không liên quan gì đến anh cả.”

Vẻ mặt Tống Dư vẫn vô cùng áy náy, liên tục nói xin lỗi.

Nhân viên phục vụ ôm một bó hồng đi tới, “Thưa anh, đây là hoa anh đặt phải không ạ?”

Tống Dư gật đầu, nhận lấy bó hoa, thuận thế quỳ một chân xuống đất, nhìn tôi chân thành nói.

“Khả Khả, xin lỗi em, mấy năm nay là anh hiểu lầm em, thế nên chúng ta mới bỏ lỡ nhau nhiều năm như thế. Bây giờ, em có thể cho anh một cơ hội theo đuổi em không?”

Là cơ hội theo đuổi, không phải làm bạn gái anh.

Mọi người chung quanh cũng ồn ào hẳn lên.

Tôi lẹ tay lẹ chân kéo anh đứng lên, nhỏ giọng nói: “Đàn anh, đứng lên đi, mọi người đang nhìn kìa, mắc cỡ quá!”

“Em có đồng ý không?”

Tống Dư không chịu đứng dậy, một hai đòi tôi phải cho anh một đáp án.

“Đồng ý, đồng ý, anh đứng lên đi.”

Tống Dư nhét bó hoa vào tay tôi, sau đó trịnh trọng tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, anh muốn được theo đuổi em một lần nữa.”

Mẹ ôi, hy vọng quá.

Sếp lớn với tài sản hàng chục triệu nói muốn theo đuổi tôi.

Nhưng mà tôi cũng không phải người không có nguyên tắc.

Tôi lấy điện thoại ra, quẹt quẹt hai cái rồi đập thẳng vào mặt Tống Dư.

“Sếp Tống, anh giải thích trước đi.”

Muốn theo đuổi người khác thì cũng phải có thái độ của một người đang theo đuổi.

Ba cái gì gì đó, chưa từng tồn tại trong từ điển của tôi.

Tống Dư liếc nhìn mấy cái rồi nhớ ra: "Cái này chụp vào năm ngoái. Hôm đó là sinh nhật của anh, Hạ Tâm Nhiên với chị họ anh đã đến ăn mừng với anh. Với cả anh cũng không chụp ảnh chung với cô ấy, hai bọn anh chỉ đứng gần nhau thôi, không tin thì em cứ xem đi.”

Tống Dư lục trong album điện thoại ra một ảnh.

Quả như lời nói.

Mấy tấm hình đó đều là hình chụp nhóm, là Hạ Tâm Nhiên đã cắt ghép lại.

Vụ án đã giải quyết thành công.

Sự thật đã được phơi bày.

Khắp nơi đều vui mừng.

Sau ngày hôm đó, vì để tạo ấn tượng tốt đẹp với tôi, chỉ cần không phải đi công tác, Tống Dư sẽ tới nhà tôi làm bữa sáng, chờ tôi ăn xong sẽ đưa tôi đi làm, buổi tối cùng nhau tan tầm, sau đó đi thẳng vào căn bếp nhà tôi để làm cơm.

Tôi tới ngày dâu, anh sẽ nấu nước gừng cho tôi.

Tôi cảm lạnh hắt hơi một cái, anh lo lắng cả buổi trời, làm như tôi là một bông hoa yếu ớt vậy.

Suốt thời gian đó, tôi sống như tổ tiên đời thứ hai vậy, duỗi tay là có người mặc quần áo, há miệng là có người đút ăn.

22.

Ba tháng sau, tôi đồng ý lời tỏ tình của Tống Dư, chính thức trở thành quan hệ bạn trai bạn gái.

Sau khi hai chúng tôi ở bên nhau, Hạ Tâm Nhiên tới tìm tôi, chị ta lắc lắc chiếc vòng tay đính kim cương trị giá mấy chục triệu, nói với tôi một cách thượng đẳng.

“Ninh Khả Khả, chuyện của Tống Dư với cô là điều không thể. Nhà anh ấy có thân phận thế nào, nhà cô có thân phận thế nào? Cô không xứng với anh ấy. Anh ấy chỉ đang chơi đùa với cô mà thôi, chơi chán rồi nhất định sẽ về nhà tìm một cô gái môn đăng hộ đối để kết hôn mà thôi. Mà người môn đăng hộ đối đó, chính là Hạ Tâm Nhiên tôi đây. Tôi khuyên cô nhân lúc mọi thứ còn chưa muộn, mau rời khỏi anh ấy đi.”

Lời nói cuồng si như thế, sao tôi có thể nhịn được?

Tôi cười khẩy: “Chị Hạ, chị lấy tư cách gì mà nói chuyện này với tôi đây? Chị không phải bạn gái Tống Dư, càng không phải mẹ anh ấy. Chị sinh ra ở biển đấy à, quản nhiều thật đấy.”

Nét tươi cười trên mặt Hạ Tâm Nhiên biến mất, nhưng chị ta ráng nhịn cơn giận xuống, bắt đầu chơi chiêu bài tình cảm: “Khả Khả, tôi với A Dư là thanh mai trúc mã. Lúc học cấp ba, bố mẹ hai bên đã có ý muốn hai chúng tôi đính hôn trước, là tôi nói chờ đến lúc tốt nghiệp đại học rồi, nếu hai đứa không có người trong lòng sẽ kết hôn với nhau.”

“Nếu không có cô xuất hiện, chắc chắn sau khi tốt nghiệp tôi và A Dư đã đính hôn rồi. Bởi vì cô mà A Dư cứ trì hoãn không chịu đính hôn với tôi, còn ầm ĩ với bố mẹ một phen. Bác trai tức giận cắt hết sinh hoạt phí của anh ấy. Một người kiêu ngạo như anh ấy, dù có phải cúi mình làm nhân viên phục vụ cũng không chịu nhận lỗi với bố mình.”

“Mấy năm nay, anh ấy ở nước ngoài sống không hề tốt như cô tưởng tượng. Mà cô cũng không bên cạnh anh ấy, ngược lại, người ở bên cạnh anh ấy sớm tối vẫn luôn là tôi.”

“Khả Khả, cô lùi một bước đi. Nói đi cũng phải nói lại, cho dù cô kết hôn với anh ấy, cô cũng sẽ không được cô chú thích. Một cuộc hôn nhân không được người nhà ủng hộ có thể kéo dài bao lâu đây? A Dư bị kẹt giữa cô và người nhà anh ấy, khó mà sống yên ổn được.”

“Hơn nữa A Dư là con một, sớm muộn gì cũng có một ngày anh ấy sẽ quay về kế thừa sản nghiệp. Đến lúc đó cô tính sẽ xử trí thế nào? Chắc chắn sẽ kết hôn bằng việc ly hôn. Tại sao cô lại phải làm đến bước này?

Không thể không nói, Hạ Tâm Nhiên thật sự rất biết cách thu phục lòng người.

Cái gọi là Tần Tấn chi hảo, thật ra là hai họ kết hợp.

Những cái khác Hạ Tâm Nhiên nói tôi đều không để ý, chỉ là chị ta nói tôi với Tống Dư kết hôn sẽ không được cha mẹ ủng hộ.

Cũng không phải tôi sợ Tống Dư không yêu tôi, cái tôi sợ, là anh bị kẹt giữa tôi với bố mẹ mình, sớm muộn gì tình yêu của chúng tôi cũng sẽ bị bào mòn bởi những chuyện lông gà vỏ tỏi.

Tôi thừa nhận điều đó.

Giây phút này đây, tôi có ý định muốn rút lui.

Chỉ là nửa năm ngắn ngủi này, tôi đã yêu Tống Dư khác nào không hay.

Thật ra thì, năm đó anh chia cho tôi một nửa số tiền thưởng, tôi đã thích anh rồi. Chỉ là lúc đó tôi không có dũng khí để bày tỏ, đành phải đè nén tâm tư ở tận đáy lòng.

Khi nghĩ đến việc phải xa anh, trái tim tôi như bị xé nát, đau đớn đến không thở được.

Tôi ngây ngây ngốc ngốc trở về nhà, tự nhốt mình trong phòng, nước mắt cứ thể chảy ra.

Vừa lúc mấy ngày nay Tống Dư đi công tác, tôi viết đơn nghỉ phép nộp cho công ty, đặt vé xe về nhà mẹ tôi.

Về đến nhà đã là 5 giờ chiều, mẹ tôi và dì Lý mới vừa tan làm, vừa rẽ vào ngã tư đã thấy tôi mang ba lô trên lưng đi tới.

Mẹ tôi không giấu được vẻ ngạc nhiên trên mặt.

"Mẹ, dì Lý, con về rồi."

“Khả Khả, có chuyện gì thế hả con, sao về đột ngột thế, cũng không chịu báo với mẹ một tiếng?” Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.

Tôi cười hì hì: “Mẹ, con có thể có chuyện gì được chứ? Là con tự nhiên nhớ mẹ quá nên về thăm mẹ thôi.”

“Mẹ, dì Lý, con vừa mới lãnh lương, hay là tối nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?”

“Hai mẹ con đi ăn là được rồi, dì về nhà ăn đây.” Dì Lý từ chối.

Tôi kéo dì Lý lại không cho dì ấy đi, mấy năm nay đều là dì ấy giúp tôi chăm sóc mẹ, còn giúp đỡ nhà tôi rất nhiều, đãi dì một bữa thôi đã là gì.

“Được được được, đi đi đi, Khả Khả đã có lòng mời thì dì đi.”

Lúc ăn cơm, mẹ tôi với dì Lý nói chuyện, nói một hồi lại lôi tôi vào.

“Khả Khả, con năm nay cũng 26 tuổi rồi, sao không chịu tìm bạn trai đi?”

Dì lý nói: “Dì có quen mấy chàng trai, con có muốn dì giới thiệu cho không?”

Tôi vội lắc đầu từ chối: “Dì ơi, con có bạn trai rồi, dì không cần giới thiệu đâu.”

Dì Lý hào hứng nói: “Bạn trai con quê ở đâu? Cậu ấy làm nghề gì? Sao lần này về nhà cậu ấy không về cùng, ra mắt cho mẹ con xem một cái, khỏi mẹ con lo tới lo lui?”

Nghĩ đến Tống Dư, sống mũi tôi hơi cay cay: “Dì ơi, tụi con mới bên nhau có mấy tháng thôi, chưa cần vội.”

Buổi tối, Tống Dư gọi video tới: “Khả Khả, sao em không ở nhà? Em đi đâu thế?”

Anh có chìa khóa nhà tôi.

Tôi không nói với anh tôi đã về quê.

“Em xin nghỉ phép rồi.”

“Tống Dư.”

“Sao thế?”

“Chúng ta bình tĩnh lại ít hôm, mấy ngày tới đừng gọi điện được không?”

Tôi do dự một lúc, cố gắng diễn đạt ý của mình một cách khéo léo nhất có thể.

22.

“Ninh Khả Khả, em nói thế là có ý gì?”

“Không có ý gì cả, chỉ là em đột nhiên muốn bình tĩnh lại thôi. Chúng ta phát triển hơi nhanh khiến em không quen.”

Tôi bịa ra một lý do khập khiễng.

Coi như là một buổi diễn tập trước khi chia tay đi.

Tống Dư quả nhiên lại tức giận rồi, không biết có phải anh đoán ra được cái gì hay không, gằn giọng nói.

“Ninh Khả Khả, em nghe đây, từ lần hiểu lầm giữa hai chúng ta được giải quyết, anh chưa từng nghĩ đến việc chúng ta sẽ rời xa nhau nữa. Anh khuyên em nên từ bỏ ý nghĩ đó đi.”

“Bằng không, dù em có trốn đến chân trời góc biển, nhất định anh cũng sẽ tìm ra em.”

“Tống Dư, anh đừng tức giận, em cũng đâu có nói muốn chia tay, là em muốn tự suy nghĩ một lúc thôi.”

Sắc mặt Tống Dư cuối cùng cũng dịu xuống, không còn dọa người như ban nãy nữa.

“Tốt nhất là như thế.”

“Khả Khả, anh cho em hai ngày để em bình tĩnh lại, hai ngày sau chủ động liên lạc lại với anh, nếu không..”

Anh nghiến răng nghiến lợi, “về đây anh đánh mông em!”

Tôi: “…”

Đồ hổ giấy, sợ quá trời luôn á!

Hai ngày nay tôi không đi đâu cả, làm con mèo lười ở nhà ăn cơm chờ chết.

Mẹ tôi cuối cùng cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

“Khả Khả, có chuyện gì con không thể giải quyết được không? Hãy kể cho mẹ nghe nhé?”

Tôi với mẹ tôi trước giờ rất thân, có cái gì tôi cũng nói hết với mẹ. Từ sau khi vào đại học, cả năm liền chẳng ở nhà, tôi chẳng thế chia sẻ với mẹ bất cứ điều gì cả.

“Mẹ ơi!” Tôi òa lên nức nở.

“Mẹ đây, mẹ đây, sao thế? Bé ngoan, có phải ra ngoài chịu nhiều ấm ức rồi không? Hay là công việc kia mình không làm nữa, mẹ nuôi con nhé?”

Tôi ôm bà ấy, nước mắt nước mũi tuôn như mưa.

“Mẹ, không phải chuyện công việc ạ.”

“Ừm, là chuyện tình cảm sao? Con với bạn trai cãi nhau à? Ngoại tình? Đánh bạc? Bạo hành?”

Tôi “Phụt” một tiếng, từ khóc trở thành cười, “Mẹ, mẹ giàu trí tưởng tượng quá đấy? Sao mà phong phú thế?”

Để ngăn trí tưởng tượng của mẹ tôi bay cao bay xa hơn nữa, tôi đã kể cho mẹ nghe chuyện giữa tôi và Tống Dư.

“Khoảng cách giữa gia đình mình với gia đình anh ấy rất lớn, con sợ… Nhưng mà con thích anh ấy lắm, con không muốn chia tay với anh ấy.”

Mẹ tôi chăm chú lắng nghe tôi nói và vuốt tóc tôi,

“Con bé ngốc này, con không thể chỉ nhìn mọi thứ qua vẻ bề ngoài được. Lời người khác nói cũng không thể tin 100% được, con phải xem đương sự nghĩ thế nào, con có hỏi bạn trai con nghĩ chuyện này thế nào chưa? Cậu ấy nói thế nào?”

Tôi lắc đầu.

“Con chưa hỏi.”

“Đó thấy chưa. Con phải hỏi cậu ấy. Khả Khả, con có nhớ năm lớp 10, con đã thề thốt thế nào không.”

Năm ấy bố mẹ tôi ly hôn, thành tích của tôi tụt dốc không phanh, bạn bè cười nhạo tôi, thậm chí còn cô lập tôi.

Lúc ấy tôi đã thề, tôi nhất định sẽ đậu trường đại học tốt nhất cả nước, tôi muốn trở nên ưu tú nhất, để mọi người không thể cười nhạo tôi nữa.

Nhiều người không tin, cả mẹ tôi cũng không dám nghĩ tới.

Tôi không nhận thua, liều mạng học tập, chăm chỉ suốt ba năm liền, cuối cùng đậu vào trường đại học mơ ước.

“Con xem, lúc đó rất nhiều người không tin con, nhưng cuối cùng con đã làm được. Câu nói năm đó con nói nhiều nhất chính là nếu con cố gắng, con có thể sẽ thất bại, nhưng nếu con không cố gắng thì con đã thua ngay từ bước đầu tiên rồi.”

“Chuyện tình cảm cũng thế. Hạnh phúc của chính mình, không đấu tranh thử một phen thì sao có thể can tâm?”

“Quá lắm thì trước đó con cứ xác định thái độ của cậu ấy trước đã. Nếu cậu ấy đáng để con chiến đấu, vậy hãy chiến đấu một lần vì điều đó. Có ra sao đi nữa thì vẫn có mẹ ở sau ủng hộ con.”

“Mẹ hy vọng con có thể nghe theo trái tim mình, theo đuổi hạnh phúc.”

Tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Là tôi tự mình đi vào ngõ cụt.

Tôi chạy vào phòng, vội vàng gọi điện thoại cho Tống Dư.

“Tống Dư, em nhớ anh lắm!”

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam tràn đầy sự vui sướng, “Khả Khả, anh cũng nhớ em. Bây giờ em kéo rèm ra nhìn xuống dưới đi.”

Tôi làm theo, cúi đầu nhìn xuống dưới.

Ôi mẹ ơi!

Tống Dư đang đứng ở dưới lầu, vẫy tay chào tôi.

Tôi hào hứng phi xuống lầu lao về phía anh ấy.