Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

Chương 27: Tâm đầu ý hợp là yếu tố tối thiểu của thần giao cách cảm



Cả đêm Chung Minh đều không nỡ ngủ, có ngàn vạn loại tình cảm xung đột trong tâm, suy nghĩ đến dạ dày vặn vẹo, lại không tìm được bất kỳ lí do nào để đi trông nom việc không quan hệ gì tới mình.

Gọi điện thoại cho Đường Đường, hỗn đản này lại chọn thời điểm mấu chốt đi tắt điện thoại, vì vậy muốn hỏi Đường Đường cũng như đá chìm đáy biển.

Chung Minh tỉnh ngủ ngủ tỉnh, trong đầu Chung Minh giống như đang chiếu phim bộ, bộ dáng bất lực của Bạch Cẩn Niên một tập lại một tập phát sóng, một lần lại một lần không dứt, làm cho lời kịch được người ta thuộc đến từng câu chữ.

Loại cảm xúc này trực tiếp ảnh hưởng làm Chung Minh thật sự biến thành gấu mèo muội muội. Ngày hôm sau đi làm mơ mơ màng màng, còn phối hợp với đôi mắt có quầng thâm, áo khoác đen cùng áo sơ mi trắng, cho dù bị đồng nghiệp giễu cợt Chung Minh cũng vô lực ngạo kiều phản kích.

Chung Minh muốn nhanh chóng thấy được Bạch Cẩn Niên. Cho dù không dễ dàng hỏi được gì, nhưng tối thiểu có thể theo từ ngữ cùng ánh mắt đọc được một chút tâm tư.

Bạch Cẩn Niên ngủ có ngon không? Vui vẻ không? Rốt cuộc có lời gì muốn nói đây?

Cho dù chỉ là ngồi bên cạnh Bạch Cẩn Niên, cũng tốt lắm rồi.

Đáng tiếc chờ đợi hoàn toàn thất bại, Chung Minh không xem ra được Bạch Cẩn Niên thế nào, không biết hỉ nộ ái ố của Bạch Cẩn Niên ra sao, bởi vì hôm nay Bạch Cẩn Niên xin nghỉ.

Đến công ty được nửa năm, Bạch Cẩn Niên lần đầu tiên xin nghỉ làm.

Một ngày Chung Minh uống ba ly cà phê thật to, ý đồ đem tâm tư vùi vào công việc, tập trung để quên bớt một ít chuyện khổ sở. Đáng tiếc hấp thụ không đủ sắc tố đen của cà phê, không thể đuổi đi thân ảnh Bạch Cẩn Niên đáng ghét kia. Công việc làm nhiều nhưng sai cũng nhiều, tổ trưởng bắt Chung Minh chạy qua chạy lại mệt mỏi vô cùng.

Tổ trưởng buồn bực, đứa bé bình thường nghe lời, làm việc siêng năng hôm nay làm sao vậy? Mặt co mày cáu, có một văn kiện làm mãi không xong! Tính tình nhiệt huyết, tổ trưởng cứng rắn lôi Chung Minh ra ngoài tập thể dục.

Chung Minh bị dọa chạy trối chết nói: "Tổ trưởng đừng đùa, đi ra ngoài bây giờ chết cóng!"

Tổ trưởng không thuận theo, không buông tha: "Người trẻ tuổi ngồi văn phòng như cái hộp nhỏ này mới sinh bệnh! Cô xem cô bộ dáng như thế này làm cho người khác nhìn cũng khó chịu? Mau đi cùng tôi, cho gió lạnh thổi, vận động một chút bảo đảm tinh thần phấn chấn." Chung Minh ôm cái bàn và ghế dựa không buông, cuối cùng vẫn bị kéo ra ngoài, tổ trưởng giống như khiêng thi thể, khiêng Chung Minh ra ngoài trời.

Vừa ra ngoài Chung Minh nghĩ phải chửi tục, này so với tưởng tượng còn lạnh hơn! Người nào mang tóc giả nhất định có thể thả diều!

Chung Minh ôm thân thể, run run nói chuyện cũng không lưu loát: "Tổ, tổ trưởng, tôi thấy chúng ta nên trở về đi.... Lạnh như vậy, tôi, tôi cam đoan về sau đi làm tuyệt đối sẽ không có sai sót nữa..........."

Tổ trưởng không có ý muốn thả người, đem Chung Minh túm đến bên cạnh bắt đầu hô khẩu lệnh vận động làm ấm người: "Nhanh lên, làm theo tôi! Nào, một hai ba bốn, hai hai ba bốn..... Mở rộng hai tay nâng đầu lên, dùng nhiệt tình của cô đối diện gió tuyết rửa tội! Thiêu đốt thanh xuân của cô hòa tan với cái lạnh!"

Ngày hôm nay Chung Minh rốt cuộc biết được, vì sao tổ trưởng đã ba mươi tuổi vẫn chưa có bạn gái.

Lấy độc trị độc không chừng là một lựa chọn tốt. Viêm amidam làm Chung Minh yếu ớt vừa vào đông đã bắt đầu ho không ngừng, kết quả cùng tổ trưởng ra hứng gió lại không còn ho nữa, tinh thần đặc biệt tốt. Chung Minh nghĩ chuyện này rất huyền bí.

Thật vất vả chờ đến giờ tan tầm, vừa lúc Chung Minh thu dọn đồ đạc muốn chạy trốn về nhà ngủ. Đáng tiếc loại tình huống không mong muốn lại luôn lôn phát sinh trên người Chung Minh. Khi thu thập mọi thứ xong xuôi, muốn lấy điện thoại xem giờ, cái vật nhỏ trầm tĩnh kia bắt đầu chấn động.

Chung Minh nhìn thấy, là Bạch Cẩn Niên.

Âm thanh bên phía Bạch Cẩn Niên vô cùng náo loạn, hình như đang ở KTV (phòng karaoke).

Bạch Cẩn Niên nói, Chung Minh, cô đang làm gì?

Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Bạch Cẩn Niên kêu "Chung Minh" mà không phải "Chung tiểu thư."

Chung Minh cố gắng khống chế tần suất nhịp đập của tim, cầm túi đi ra khỏi phòng làm việc mới trả lời: "Tôi đang chuẩn bị tan tầm, làm sao vậy Bạch Cẩn Niên?"

Một loại ăn ý làm cho thân thể bình thường đến mức không thể bình thường hơn tạo ra một tầng hơi thở ấm áp.

"Cô có thể tới tìm tôi không?"

Chung Minh dùng khăn choàng cổ lớn quấn lấy cổ và mặt, cầm túi lao ra ngoài.

Tuy rằng băng tuyết ngập trời, nhưng ngọn lửa trong cơ thể bốc cháy hừng hực làm Chung Minh một chút cũng không thấy rét lạnh. Chung Minh xem như biết được cái gì gọi là "Nhiệt huyết sôi trào", tuy rằng Chung Minh cũng hiểu được loại sự tình nhiệt huyết sôi trào này chỉ phát sinh vì người kia.

Có thể không phải sao? Cả ngày mỏi mệt đều bị cuốn trôi bởi một câu nói của Bạch Cẩn Niên, hướng về hướng có Bạch Cẩn Niên mà chạy. Không phải vì Bạch Cẩn Niên thì là ai?

Nói không chừng đến khi Chung Minh chạy đến, Bạch Cẩn Niên lại giẫm lên vết xe đổ, nói lời lạnh nhạt với Chung Minh, nhưng hiện giờ Chung Minh không muốn nghĩ nhiều như vậy. Chung Minh không muốn tự hỏi với tế bào não, Chung Minh chỉ cảm nhận được Bạch Cẩn Niên đang ẩn nhẫn cùng bất lực. Cái cảm giác được người khác cần mình làm tâm Chung Minh thỏa mãn.

Nếu Đường Đường biết Chung Minh lại làm chuyện điên rồ nhất định sẽ không lưu tình mà cười nhạo, nhưng không ai không có lúc giả vờ ngớ ngẩn.

Cũng chính thời điểm giả vờ ngớ ngẩn này làm Chung Minh cảm giác được, hóa ra Chung Minh rất thích Bạch Cẩn Niên.

KTV này Chung Minh có đến vài lần, từng nhìn thấy quán xá ở đây treo thêm biểu ngữ: Trân ái sinh mệnh rời xa thuốc phiện. Lúc Chung Minh đến đây, lại nhìn thấy được nhiều người sử dụng thuốc phiện, tất cả đều là cấp bậc nữ ma vương, dễ vào khó ra, cho nên quyết định phải biết kính trọng nhưng không được thân thiết với nơi này.

Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, Chung Minh vẫn một bước một bước tiến vào.

Đi vào phòng Bạch Cẩn Niên đã nói trước đó, cửa vừa mở thì sương khói tựa như băng khô tỏa ra. Chung Minh liên tục ho khan sắp hư cả phổi.

"Ai vậy?" Ầm ĩ tranh cãi, một yêu nữ nhìn về phía Chung Minh, biểu tình vô cùng khó chịu, "Chúng tôi không gọi phục vụ?"

Chung Minh xấu hổ đứng tại chỗ, thấy Bạch Cẩn Niên đẩy ra đám người gian nan đi về phía mình, dính vào phía sau Bạch Cẩn Niên còn có Lục Nhuyễn Tranh ánh mắt sắt bén muốn ăn thịt người.

"Chung Minh, đến." Bạch Cẩn Niên kéo tay Chung Minh đi vào trong.

Nhìn không ra Bạch Cẩn Niên có gì không khỏe, cho nên đối với nguyên nhân xin nghỉ hôm nay vẫn là ẩn số. Chẳng qua thấy Bạch Cẩn Niên có chút kiên định, ít nhất thời điểm đem Chung Minh đi vào bước đi rất kiên định.

Không chỉ có Lục Nhuyễn Tranh, cơ hồ tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hai người, mà Bạch Cẩn Niên lại hờ hững, trực tiếp ấn bả vai Chung Minh ngồi vào bên cạnh Lục Nhuyễn Tranh.

Ánh mắt Lục Nhuyễn Tranh giống như dao cắm trên người Chung Minh, Chung Minh ngồi nghiêm chỉnh lưng cũng không dám khom, trong đầu trống rỗng hồi lâu nhớ lại hẳn nên là lo lắng không yên.

Đúng vậy, có thể không lo lắng sao? Chính mình cái gì cũng không biết đã bị sắp đặt tại vị trí nguy hiểm như vậy, muốn mình làm cái gì? Làm cái gì cũng đừng để mình làm khiên đỡ kiếm là tốt rồi?

Tác giả: Hai giờ của tác giả nha, hi vọng cập nhật này không uổng phí hai giờ.

Dù sao tác giả rảnh rỗi sẽ viết nhiều hơn, mọi người duy trì ủng hộ một chút là tốt rồi.

Editor: Mình tạm ngưng, thứ ba post lại. Đã post bù cho chủ nhật, thứ hai.