Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

Chương 47: Đối phó ngạo kiều chính là không nói hai lời đem ngạo kiều đẩy ngã!



Nếu con chim cánh cụt đang bị ép ở giữa có ý thức, nhất định bây giờ mặt của nó sẽ đỏ bừng.

"Này..... Cô đang làm cái gì a." Chung Minh bị hôn sắp tắt thở mới nhẹ nhàng đẩy Bạch Cẩn Niên ra. Nghĩ đến lúc trước bị Bạch Cẩn Niên cự tuyệt nói muốn làm "Bạn tốt", Chung Minh hừ một tiếng hỏi, "Bạch tổng giám quả thật là cởi mở, bạn thân cũng có thể hôn môi sao?"

"Cô muốn cáu kỉnh tới khi nào?" Bạch Cẩn Niên gắt gao ôm chặt eo Chung Minh, hơi thở thổi vào tai, Chung Minh nghe được mùi rượu nồng nặc nhưng một chút phản cảm cũng không có. Cho dù trên người Bạch Cẩn Niên có nhiều mùi rượu hơn, hoặc vẻ mặt kiên cường nghiêm nghị hay vô luận là cái gì khác cũng không có khả năng làm lu mờ tất cả mọi sai lầm dù chỉ là sai sót nhỏ.

"Cái gì gọi là cô muốn cáu kỉnh tới khi nào!" Chung Minh phát hiện thắt lưng đã rơi vào giữa vòng tay của đối phương, nói không chừng tên ngốc này thật sự say rồi, nếu không thì tại sao Chung Minh cảm thấy bây giờ không giống với ngày thường.

"Đó là do cô làm chuyện khó hiểu! Bạch Cẩn Niên, cô như vậy sẽ làm tôi ngờ vực. Rốt cuộc cô muốn làm gì? Một hồi biến mất một hồi xuất hiện, một hồi đem tôi đẩy ra xa một hồi lại..... Nếu cô cảm thấy chúng ta không có khả năng, không cần phải do dự. Không cho tôi tới gần cũng không cho tôi rời xa cô. Cô có biết loại cảm giác này làm cho người ta rất khổ sở?" Cảm xúc nhiều ngày tích tụ bắt đầu được Chung Minh tổng kết lại cho nó tràn ra, nhớ lại mấy ngày nay tâm tình biến hóa từng chút một, nhất thời làm Chung Minh trở nên thật yếu ớt, tim rất đau, đầu sỏ gây ra chuyện đang ở trước mặt, hung hăng đánh chết tâm tình của mình rồi lại làm ra vẻ mặt nén giận vô lực.

"Tôi đã cho rằng có thể xem cô là bạn tốt." Bạch Cẩn Niên cúi đầu, tựa lên vai Chung Minh, ngữ khí trầm thấp đến thương cảm, "Tôi cảm thấy tình yêu giống như việc đầu tư đầy phiêu lưu, nếu đầu tư không tốt có thể làm tôi không thể vực dậy được nữa. Huống chi tôi vừa chia tay không bao lâu, tôi tự nói với mình không thể nóng vội. Tình cảm tiếp theo, nhất định phải nhìn rõ bản thân mình là gì, người nào thích hợp, không thể nóng vội cùng một chỗ."

"Cô hiện tại nói những điều này là có ý gì? Tôi thật sự không rõ cô, Bạch Cẩn Niên.... Đêm tuyết lần trước, chúng ta cũng thân mật như bây giờ, nhưng sau cô lại cự tuyệt tôi. Tôi hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, cô cảm thấy tôi là người không đáng tin cậy có thể tìm đối tượng một đêm để vui chơi. Nếu như cô vẫn nghĩ như tôi không đáng tin như vậy, vậy cô hoàn toàn có thể tránh xa tôi một chút." Chung Minh tự giễu cười nói, "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cảm thấy không vui...."

Bạch Cẩn Niên lẳng lặng chăm chú nhìn Chung Minh, thấy chất lỏng trong suốt ngày càng tích tụ rõ ràng trong mắt Chung Minh.

"Tôi làm cô không vui?"

"Cô không cần phải nói xin lỗi a. Dù sao chỉ là.... Bạn tốt."

Lời nói xong, Chung Minh cảm thấy choáng váng một trận, hoàn hồn lại, phát hiện mình đã bị áp chế trên giường.

Áp chế Chung Minh, đúng là Bạch Cẩn Niên.

"Này, cô..... Ưm....." Bạch Cẩn Niên không trả lời bắt đầu hôn, đoạt lấy lời Chung Minh muốn nói. Càng hôn càng mãnh liệt, làm đôi môi Chung Minh phát sưng.

"Cô, rốt cuộc có nghe tôi nói không...... Cô là đồ ngu ngốc, có phải uống rất nhiều a.... A, cô làm gì, nơi đó không được...." Chung Minh cảm giác đầu gối của Bạch Cẩn Niên đang dần dần tiến vào giữa hai chân, cơ thể đã lâu không "Hoạt động" không thể chịu nổi đụng chạm như vậy. Chung Minh vừa buồn bực vừa xấu hổ, máu huyết vọt lên làm mặt đỏ tai hồng nhưng liên tục khước từ Bạch Cẩn Niên.

"Cô làm như vậy rất khó hiểu a.... Thật sự....." Lời Chung Minh nói nói càng lúc càng mềm mại, bởi vì cái tai đang bị người trên thân kích thích. Ngoại trừ bạn gái cũ Chung Minh chưa bị người khác làm như vậy, huống chi, là nữ nhân như Bạch Cẩn Niên.

Chung Minh hận bản thân, vì sao không cự tuyệt được Bạch Cẩn Niên?

Bạch Cẩn Niên căn bản không trả lời bất cứ vấn đề gì, chỉ là càng lúc càng thân mật hơn. Cảm xúc khổ sở tràn ngập trong tim Chung Minh.

Bạch Cẩn Niên căn bản không nghe mình nói phải không? Chỉ một mực xâm chiếm. Bạch Cẩn Niên rốt cuộc tại sao như thế này? Đang suy nghĩ gì? Tại sao phải làm chuyện này? Bạch Cẩn Niên mình biết sẽ không làm chuyện như vậy!

Không để ý Chung Minh đang nói cái gì, mặc kệ âm thanh ngăn cản, Bạch Cẩn Niên khăng khăng cố chấp làm chuyện mình muốn làm......

Tốt, được. Chung Minh đột nhiên nản lòng mất hết ý chí.

Có lẽ là có qua có lại, để Bạch Cẩn Niên muốn làm gì thì làm, cả hai sau này sẽ không ai nợ ai. Có phải là ý này không?

Nếu thật sự Bạch Cẩn Niên nghĩ như vậy, nếu vậy cho một chút vui sướng là được rồi. Chung Minh quả thật muốn nằm dang tay dang chân hình chữ đại, chờ bị thịt.

"Cô căn bản là tự quyết định, mặc kệ người khác nói gì chỉ sống ở trong thế giới tưởng tượng của mình."

Chung Minh đã nằm ngay đơ, Bạch Cẩn Niên đột nhiên gõ đầu Chung Minh một cái.

"Cái gì...."

"Tôi cũng chủ động đến mức này, cô còn muốn tìm khó chịu cho bản thân cái gì?"

"...... Cái gì vậy a."

"Tôi cũng đã nói, tôi đã cho rằng mình có thể xem cô là bạn tốt, nhưng trên thực tế, tôi không thể."

"Gì?" Bi thương, khó chịu toàn bộ bị cắt đứt, mở đôi mắt tò mò nhìn chăm chú Bạch Cẩn Niên, ngay cả tóc Bạch Cẩn Niên rơi ở trên mặt trên cổ Chung Minh cũng không cảm thấy ngứa.

"Tôi đi công tác vội vàng, không kịp nói rõ ràng với cô, sau đó điện thoại rơi vào nước, không có thời gian đi mua cái mới cho nên không thể liên lạc với cô, đúng là lỗi của tôi. Nhưng cô cũng không thể quay đầu một cái liền dẫn người khác vào nhà mừng sinh nhật, có phải không?"

Chung Minh nhanh phản bác: "Không phải tôi muốn dẫn! Là do anh ta ở dưới lầu đợi cả ngày, kiên quyết theo tôi về nhà..... Tôi không tiện từ chối, cho nên...."

"Vậy về sau cô luôn không tiện từ chối thì làm sao bây giờ? Tôi nên phiền muộn nhiều hơn?"

"Cô, cô phiền muộn cái gì?" Tim Chung Minh đập rất nhanh, dường như cái đáp án không tưởng đã ở bên tai.

"Ngu ngốc." Bạch Cẩn Niên chọt chọt trán Chung Minh, "Nhất định phải làm tôi nói ra "thích" mới được sao?"

Ngay cả thở Chung Minh cũng không dám.

"Nhất định phải nói cái gì, tôi thích em sao?"

Chung Minh vẫn rất chán ghét tính cách Bạch Cẩn Niên kiêu ngạo. Có cái quái gì mà kiêu ngạo a, có phải không? Cả ngày miệng không nói một câu làm cho người ta thoải mái, con người có thể sống như vậy sao?

Hôm nay Bạch Cẩn Niên vẫn như cũ rất kiêu ngạo, lời nói vẫn mang theo tính cách cá nhân đặc biệt. Nhưng lại vô cùng đáng yêu động lòng người thu hút Chung Minh.

Cho nên, thật sự là ý kia sao?

Sẽ không tiếp tục thay đổi nói không giữ lời sao?

Cửa phòng khóa chặt, nhưng Chung Minh biết phòng cách âm tệ bao nhiêu, vì thế mỗi lần không chịu được, Chung Minh đành phải nắm chặt ra giường, cắn môi dưới, nếu không âm thanh kì dị có thể bị ba mẹ nghe thấy.

Đèn phòng đã tắt, nhưng đèn ngủ trên tủ đầu giường vẫn còn hoạt động.

Quần áo Chung Minh đã bị cởi bỏ, vốn định xoay người tắt đèn ngủ, lại bị Bạch Cẩn Niên kéo lại, thuận thế từ phía sau ôm lấy thắt lưng Chung Minh.

"Em muốn làm gì?" Nhẹ nhàng ở bên trong thúc đẩy, Chung Minh mất hồn chống đỡ thân mình, run rẩy nhỏ giọng nói:

"Không muốn mở đèn...."

"Không có gì không tốt." Bạch Cẩn Niên dính chặt, ở bên tai Chung Minh nhẹ nhàng cười, "Em thẹn thùng cái gì? Dù sao cũng không phải lần đầu tiên thấy."

".......... Chị thật sự say rồi." Chung Minh muốn giãy giụa xoay người lại, Bạch Cẩn Niên thuận thế xoay theo, kéo lưng Chung Minh lên. Đem cánh tay đặt lên phía trước một chút, Chung Minh liền thành tư thế nửa quỳ nửa ngồi, Bạch Cẩn Niên dùng đầu gối tách hai chân Chung Minh ra một chút, động tác đã hết sức rõ ràng.

Chung Minh còn chưa kịp kháng nghị vì sao phải làm tư thế khó khăn như vậy, Bạch Cẩn Niên cũng đã áp lên, hơn nữa động tác còn nhanh hơn.

"Tiểu Chung Minh, em có phải rất có cảm giác với tôi?"

"...... Không cho nói lưu manh....."

"Thật dễ dàng tiến vào, rất ẩm ướt."

"Hỗn đản a..... Muốn chết lắm rồi...."

"A, lúc này em còn dám mắng tôi? Không sợ tôi trừng trị em sao?" Bạch Cẩn Niên tiến vào bên trong, rất nhanh tìm tới điểm yếu ma sát, Chung Minh không kiềm chế được kêu một tiếng, toàn bộ cơ thể bắt đầu thắt chặt lại, lối ngầm hung hăng thu nhận, co thắt theo động tác của Bạch Cẩn Niên.

"Là nơi này." Nhưng vẫn không ngừng động tác.

"Không muốn..... Đáng ghét....." Chung Minh phản kháng.

"Vậy cho em ghét tôi nhiều một chút."

Động tác tiếp tục, liên tục bị kích thích đánh bại tất cả suy nghĩ của Chung Minh, vừa đau vừa khoái hoạt không nói nên lời làm Chung Minh không ngừng nức nở. Gắt gao ôm gối muốn đem thanh âm giấu kín, vô luận thế nào cũng không thể khắc chế được kích thích bên trong cơ thể, xuân thủy đều tràn ra, theo động tác Bạch Cẩn Niên mà rên rỉ.

Bạch Cẩn Niên sít sao dán trên lưng Chung Minh cọ tới cọ lui, nhiệt độ cơ thể tăng nhanh, ánh mắt Chung Minh dần dần trở nên mơ hồ.

"Bạch...... Bạch Cẩn Niên.... Dừng lại.... A, không được...." Chung Minh hô hấp đứt quãng, thanh âm thoát ra còn nhỏ hơn bình thường rất nhiều. Bạch Cẩn Niên dễ dàng xoay người Chung Minh lại, nhấc lên hai chân, đem Chung Minh đến nơi cực kì vui sướng.

Chung Minh cũng không đoái hoài đến mặt mũi gì nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy thân thể Bạch Cẩn Niên, cảm thụ cảm giác bị Bạch Cẩn Niên làm tan chảy, cực hạn vui sướng.

"Em rõ ràng bị đau." Xong xuôi Bạch Cẩn Niên cũng quá mệt mỏi, nằm ở bên cạnh Chung Minh, bàn tay bao phủ lên bụng Chung Minh, nhẹ nhàng xoa bóp cho Chung Minh.

"Chị nói gì vậy...." Chung Minh vốn muốn giận Bạch Cẩn Niên hồ ngôn loạn ngữ, nhưng sau khi chiến đấu kịch liệt Chung Minh cũng không còn bao nhiêu sức lực, căn bản không thể duy trì quá nhiều cảm xúc oán giận, nghe như đang hờn dỗi, "Chị đơn giản là trả thù!"

"Tôi trả thù cái gì?" Bạch Cẩn Niên cố ý hỏi.

"..... Tự biết." Chung Minh làm sao nói rõ được! Khẳng định hỗn đản này biết, còn ở đây giả vờ ngốc! Chung Minh xoay người sang chỗ khác không để ý tới Bạch Cẩn Niên, cánh tay Bạch Cẩn Niên từ cổ di chuyển đem Chung Minh kéo vào trong lòng: "Được rồi, em tại sao phải ngạo kiều mỗi ngày, thật sự một chút cũng không đáng yêu a."

".... Lời này rõ ràng nên dùng ở trên người của chị mới đúng!" Chung Minh giãy giụa, Bạch Cẩn Niên trực tiếp giữ khuôn mặt của Chung Minh lại, hôn lên.

Chung Minh an tĩnh lại, ánh mắt mơ hồ: "Chúng ta phát triển nhanh như vậy, có ổn không?"

Bạch Cẩn Niên trở mình nhìn trần nhà: "Chúng ta phát triển còn nhanh hơn thế này? Em hiện tại còn ở đây giả bộ rụt rè cái gì?"

Mặt Chung Minh lúc đỏ lúc trắng: "Sao tôi lại cảm thấy chị không phải Bạch Cẩn Niên! Là Bạch Cẩn Niên đội lốt ác quỷ!"

Bạch Cẩn Niên ôn nhu thu tóm môi Chung Minh, lưỡi đi câu dẫn lưỡi. Chung Minh cảm nhận được nhiệt lượng và thân thể Bạch Cẩn Niên, không tự giác quên hết những điều vụn vặt, nhắm mắt cùng Bạch Cẩn Niên hôn môi.

"Như vậy giống tôi không?" Bạch Cẩn Niên lại hôn chóp mũi Chung Minh.

"Hừ...." Chung Minh cũng không biết mình hừ cái gì, chỉ là nghĩ không muốn dễ dàng thừa nhận sung sướng thân mật này thật sự làm Chung Minh động tâm, giống như chỉ cần Chung Minh thừa nhận, điều quý báu chưa đủ này sẽ mất đi.

Bạch Cẩn Niên còn thật lòng nói: "Tôi nghĩ rằng, tôi nên thận trọng với cảm xúc của mình, nhưng cũng không thể bỏ qua. Tôi không thích nhìn người khác thích em, không thích nhìn em thân thiết với người khác. Em phải thuộc về tôi mới đúng, chỉ một người là tôi Chung tiểu thư."

Chung Minh một chút cũng phủ nhận không được, giờ phút này thật sự bị Bạch Cẩn Niên làm say đắm, loại khẩu khí tuyên bố chủ quyền bá đạo này, ai cũng không thể kháng cự phải không?

"Cái gì mà Chung tiểu thư...."

"Chính là em a."

"A.... Chị lại làm gì?"

"Thêm một lần nữa."

"Chị điên rồi!"

"Làn da của Chung tiểu thư tốt lắm, thanh âm cũng làm tôi rất thích."

"..... Hỗn đản.... Ngu ngốc này lăn ra xa một chút đi..... A........"

Tác giả: Hôm qua vốn muốn chương mới, kết quả JJ lại không động đậy.

Ừ, Chung tiểu thư sẽ phản công lại.

Editor: Hôm nay mình muốn post sớm tí, nhưng lại gặp chút vấn đề với cách xưng hô. Vì không phải edit cho mỗi mình mình đọc nên hỏi ý kiến mọi người chút.

Mọi người thấy "tôi-em" "chị-tôi" hay "chị-em" thuận tai hơn. Cho mình chút ý kiến. Cảm ơn mọi người.