Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1007



Tiêu Túc nhìn thấy trong mắt cô lộ ra vẻ kinh hãi vừa rồi không có, sửng sốt một hồi bỗng nghĩ tới cái gì, liền vươn tay sờ vết sẹo trên mặt: “Dọa cô hả?”

Cậu ta nói xong liền híp mắt cười, ánh mắt lộ ra vẻ buồn bã.

“Xin lỗi.”

Cậu ta biết vết sẹo trên mặt mình vô cùng đáng sợ, cười lên còn đáng sợ hơn, ngày thường tự biết mình nên luôn cố gắng không đem mặt nhắm vào người khác, nhưng không ngờ hôm nay…

cậu ta lại quên mất.

Vừa rồi Tiểu Nhan ngoài ý muốn sợ hãi, nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt trầm mặc của cậu ta, nhất thời trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.

Một người bị thương thành thế này, cô còn thể hiện cảm xúc ra ngoài, đây không phải là chọc vào vết thương của người ta sao!

“Ừm… Tôi không phải bị anh dọa sợ, đừng hiểu lầm.”

Tiểu Nhan suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Tôi chỉ sợ anh ngăn cản việc tôi mang Đậu Nành đi tìm Minh Thư thôi chứ không có ý gì khác…”

Nghe vậy, Tiêu Túc ngẩng đầu lên, Tiểu Nhan lại nhìn thấy vết sẹo kinh khủng đó.

Thật sự rất đáng sợ, vết thương ở trên mặt…

nhìn đã thấy đau.

“Đừng lo lắng, suy nghĩ của tôi cũng giống cô. Tôi đã lâu không gặp Dạ Âu Thần.”

Nghe vậy, Tiểu Nhan có lẽ đã hiểu ý của cậu ta, cô ngập ngừng hỏi: “Chẳng lẽ…

anh muốn đi cùng chúng tôi?”

Tiêu Túc gật đầu.

Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cởi bỏ phòng bị toàn thâ: “Sao không nói sớm, nói thẳng anh muốn đi cùng chúng tôi, lời mở đầu dài như vậy, tôi còn tưởng anh muốn ngăn cản tôi nữa chứ!”

Tiểu Nhan nói xong còn oán trách nhìn cậu ta một cái, vừa rồi thật sự dọa cô sợ chết khiếp.

Tiêu Túc sờ mũi, cảm thấy mình vốn đã rất thẳng thắn, không nghĩ tới vẫn là khéo léo quá sao? Sau này, nếu muốn nói gì với cô ấy, cậu ta sẽ trực tiếp hơn.

Đang suy nghĩ miên man, Tiểu Nhan cầm thẻ căn cước trên bàn lên: “Anh muốn tôi mua vé máy bay cho anh luôn đúng không?”

“Ừ, cùng chuyến bay với cô, tôi sẽ trả gấp đôi tiền vé máy bay cho cô.”

Tiểu Nhan cầm thẻ căn cước và suy nghĩ một lúc: “Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ mua vé cho anh, vậy làm sao tôi trả lại thẻ căn cước cho anh?”

“Vài ngày sau, chúng ta trao đổi số điện thoại di động đi, lúc đó cô gửi thông tin chuyến bay đến điện thoại di động của tôi. Khi gặp mặt, cô có thể trả lại thẻ căn cước cho tôi.”

Tiểu Nhan gật đầu: “Được, không có vấn đề.”

Đạt được mục đích, Tiêu Túc không ở lại nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tiểu Nhan nhìn bóng lưng cậu ta, nhớ đến vẻ mặt kinh hoàng của cô khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt cậu ta liền muốn gọi một tiếng, nhưng cô lại không biết nói gì.

Đi ra.

Quên đi, người ta đã bị thương thành như vậy, nếu cô còn nói gì nữa, không phải càng khiến cậu ta buồn hơn sao?

Cho nên cuối cùng Tiểu Nhan không nói gì nữa, Tiêu Túc nhanh chóng rời khỏi công ty.

Sau đó, Tiểu Nhan mua thêm một vé máy bay rồi gửi thông tin chuyến bay cho cậu ta.

Trong nháy mắt, thời gian đã đến.

Tiểu Nhan mua chuyến bay rạng sáng, bởi vì cô phải đi làm trong ngày, Đậu Nành phải trở lại nhà chú cậu bé để ăn tối, vì vậy chuyến bay ban ngày rất dễ bị phát hiện.

Cho nên cô liền mua vé rạng sáng, chờ đến thời gian liền cùng Đậu Nành, một người đeo ba lô một người đẩy vali, bắt xe ra sân bay.

Sân bay ban đêm đèn đóm sáng choang, tấp nập người ra vào. Cả Tiểu Nhan và Đậu Nành đều quấn chặt bản thân, đội mũ, đeo kính râm và quàng khăn. May thay bây giờ là mùa đông, quấn như thế này còn có công dụng giữ ấm, chứ nếu là mùa hè, sẽ khiến hai người chết vì ngộp thở.

“Đậu Nành.”

Tiểu Nhan duỗi ngón tay ra chọc vào vai anh chàng nhỏ nhắn: “Mau nhìn xung quanh xem thử trợ lý của ba cháu đã đến chưa?”

Đậu Nành: “…Dì Tiểu Nhan, dì quấn con chặt quá, không hoạt động được!”

Tiểu Nhan: “…”

“Nói bậy bạ gì đó, vì sợ cháu bị cảm lạnh nên dì mới giúp cháu mặc thêm quần áo. Cháu có biết cái nơi ma quái mà mẹ cháu ở bây giờ lạnh đến mức nào không? Nếu cháu không mặc đủ sẽ bị chết cóng khi xuống máy bay đấy.”

“Nhưng mà rõ ràng chúng ta có thể để quần áo vào vali, trước khi xuống máy bay thì lấy ra mặc. Tại sao chúng ta cần phải mặc bây giờ? Dì Tiểu Nhan đúng là hài hước, chính dì muốn mặc, còn kéo theo Đậu Nành, rất sợ mất thể diện một mình!”