Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1016



Một giây sau Đậu Nành la lên: “Con là con trai bảo bối của mẹ, chắc chắn ở trong lòng của mẹ quan trọng hơn ba! Nếu ba không thả con xuống, cẩn thận mẹ sẽ không cần ba nữa đó!”

Dạ Âu Thần: “…..”

Ánh mắt thằng nhóc trước mặt này vô cùng u oán, sau khi bị anh nhấc cổ lên thì biểu cảm và hành động của cậu nhóc trông rất buồn cười, thế nhưng khuôn mặt kia lúc nói chuyện thật sự giống anh y như đúc.

Một lát sau, Dạ Âu Thần mang theo cậu bé đi ra ngoài.

Hàn Minh Thư thấy thế thì muốn đi theo sau.

“Anh có lời muốn nói với nó.”

Một câu thành công khiến Hàn Minh Thư dừng bước chân.

Cô không tiếp tục đi theo ra nữa, dù sao Đậu Nành cũng là con của anh, anh cũng sẽ không làm gì Đậu Nành được.

Chỉ là Đậu Nành lại không vui, sượng mặt bị anh xách ra ngoài, chân tay vừa khua lung tung vừa hét lên: “Ba xấu, Đậu Nành không muốn ra ngoài với ba, con muốn mẹ cơ!”

Dần dần, âm thanh nhỏ dần.

Cửa phòng bị đóng chặt.

Tiểu Nhan và Tiêu Túc trốn ở bên ngoài cử xem kịch xừa vặn mặt đối mặt với Dạ Âu Thần.

Ban đầu ba người bọn họ chỉ định ở bên ngoài quan sát, bởi vì lúc bọn họ đến thì phát hiện cửa đang khép hờ, lúc đang định vào thì nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng nói.

Cho nên ba người bọn họ chỉ có thể lặng lẽ trốn ở bên ngoài cửa.

Về sau nghe thấy Dạ Âu Thần chất vấn Hàn Minh Thư, bọn họ thực sự sợ hãi đến hãi hùng khiếp vía, về sau khi họ không nghe thấy trong phòng có âm thanh gì nữa, họ chợt phát hiện Đậu Nành ở bên cạnh họ đã biến mất.

Lại nhìn lại, phát hiện Đậu Nành đang ở trong phòng.

Sau đó là những chuyện vừa xảy ra, sau đó tiếp là Dạ Âu Thần xách theo Đậu Nành ra ngoài, đóng cửa phòng, vừa vặn đối mặt với Tiêu Túc và Tiểu Nhan ở bên ngoài.

Dạ Âu Thần nhìn hai người xa lạ đột nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng, nheo mắt lại đầy nguy hiểm.

“Dì Tiểu Nhan, chú Tiêu, hai người mau cứu cháu!” Đậu Nành vươn tay về phía hai người bọn họ cầu cứu.

Tiểu Nhan và Tiêu Túc liếc nhìn nhau, ho nhẹ một tiếng, sau đó đồng loạt đứng dậy đẩy cửa ra, vào phòng.

Đậu Nành: “….”

Hu hu, hai kẻ vô ơn bội nghĩa.

Không có trở ngại, Dạ Âu Thần xách cổ Đậu Nành đến cầu thang rồi mới thả cậu bé xuống.

Hai bắp chân của Đậu Nành vừa mới chạm đất là đã bắt đầu muốn chạy, vừa mới chạy được hai bước đã bị Dạ Âu Thần túm lấy cái mũ lông kéo lại, chạy tại chỗ một lúc lâu nhưng vẫn không thể tiến về phía trước được.

Cậu bé hừ hừ hai tiếng, đột nhiên quay lại cắn lên cổ tay của Dạ Âu Thần.

Dạ Âu Thần chỉ cảm thấy cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn, đâu đến mức khiến anh nhíu mày lại, vô ý thức muốn hất thằng nhóc kia ra.

Thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt kia, Dạ Âu Thần vẫn nhịn lại được, giọng nói lạnh như băng: “Cắn đủ chưa?”

Đậu Nành cảm thấy cắn đến gần đủ rồi, lúc này mới nhả ra.

Dạ Âu Thần cúi đầu, nhìn thấy trên cổ tay mình có hai hàng dấu răng.

Anh lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đậu Nành đang nhe răng làm mặt quỷ với anh.

Thấy hàm răng cậu bé dính máu, Dạ Âu Thần khẽ động, vươn tay giúp cậu bé lau vết máu trên răng đi.

“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Đậu Nành đẩy tay anh ra, tức giận khoanh tay trước ngực, đầu ngặt về một phía không thèm để ý đến anh.

Trong ánh mắt màu mực của Dạ Âu Thần xuất hiện cảm giác buồn cười.

Tính tình thằng nhóc này thật lớn nhỉ?

Nhưng mà, chuyện anh muốn biết thì anh sẽ không bỏ qua.

“Không nói? Vậy được, vậy cháu nói cho chú biết trước, cháu là ai?”

“Hừ.”

Đậu Nành không để ý đến anh quay người đi hướng khác.

Dạ Âu Thần nhíu mày: “Vừa nãy….