Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1042



Nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần liếc cậu bé một cái, giọng điệu lãnh đạm: “Bởi vì con là con trai.”

“Vậy thì đã làm sao nào?”

“Con trai và con gái không giống nhau.”

Đậu Nành khịt mũi: “Nhưng con vẫn còn chưa trưởng thành! Dì Tiểu Nhan cũng không để bụng đâu!”

“Ba để bụng.”

Ba và mẹ của cậu bé đều đã ở đây rồi, bé lại chạy sang ngủ với những người phụ nữ khác, vậy thì cặp ba mẹ này là cái gì chứ?

Tiêu Túc ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, âm thầm than thở trong lòng.

Anh muốn ở chung với Đậu Nành thì cứ nói là muốn ở chung đi, hà cớ gì phải phải tìm một cái cớ để nói rằng giữa đàn ông và phụ nữ có sự khác biệt, Đậu Nành chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bốn năm tuổi, cái gì cũng không biết, nói cái gì mà giữa nam và nữ có sự khác biệt cơ chứ?

Đương nhiên, những câu này Tiêu Túc chỉ dám thầm than oán trong lòng, không dám nói ra ngoài miệng.

Cuối cùng, Dạ Âu Thần ôm Đậu Nành trên tay cùng trở về phòng.

Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan cùng nhau đi dọn dẹp, khi cô đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy giường và chăn bông bên trong đều đã được dọn sạch cả rồi, cô khá ngạc nhiên, bởi vì trước đây Dạ Âu Thần đã từng nói với cô.

Đồ vật trong mỗi căn phòng đều đã được chuẩn bị đầy đủ hết cả rồi, cô thích phòng nào thì cứ chọn phòng đó ở.

Tiểu Nhan đi theo phía sau cô bước vào, không có ai nên cô ấy lập tức tiến về phía trước quấn lấy cánh tay cô hỏi: “Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Vừa rồi dì Tống nói cô có dấu hiệu sẩy thai, có phải lúc cô một mình ở nước ngoài căn bản là đã không bảo vệ bản thân mình tốt đúng không hả? Nếu sớm biết cô sẽ như thế này, thì tôi nên dù có chết cũng phải đi với cô, thật là!”

“Được rồi, đừng có lo lắng nữa, tôi thực sự không sao mà, đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi.”

Nói đến nguyên nhân dẫn tới việc xuất hiện dấu hiệu sẩy thai, Hàn Minh Thư liền nhớ tới chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, vành tai ửng lên màu đỏ.

“Ngoài ý muốn? Ngoài ý muốn nhiều như thế, tôi cũng rất lo lắng nha.”

Hàn Minh Thư lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Buổi tối hôm nay, số phòng trong nhà hình như không đủ để ngủ.”

Căn nhà này hai tầng ba phòng ngủ, một phòng là của cô và Dạ Âu Thần, một phòng của Uất Trì Thần, vậy chỉ còn lại một phòng.

Tống An, Tiểu Nhan, Tiêu Túc…

Cần đến ba phòng nữa mới đủ. .

||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||

“Hả? Không liên quan gì, phòng không đủ thì tôi ra ngoài đặt khách sạn là được rồi.”

Nghe vậy, đôi mi thanh tú của Hàn Minh Thư nhăn lại, mọi người chạy đến từ những nơi rất xa, cơm tất niên không ăn rồi, còn bắt mọi người phải ra ngoài bôn ba ở khách sạn, một năm kết thúc không tốt như thế sao có thể được.

“Không được, tớ nghĩ cách một chút.”

Hàn Minh Thư nghĩ nghĩ, nhân tiện nỏi: “Tớ biết rồi, ba phòng ngủ, cậu, dì nhỏ và tớ ở một phòng, Âu Thần ngủ với Đậu Nành và Tiêu Túc, còn một phòng để cho ông ngoại của Âu Thần và chú Vu.”

Tiểu Nhan: “…

Một cái giường, ba người chen chúc được không?”

Nói xong, Tiểu Nhan nhìn giường sau lưng cô một chút, mắt lập tức trợn tròn.

Đây là giường siêu lớn, mà lại còn là đăt làm, đừng nói là ba người, bốn người nằm xuống cũng thoải mái.

Trong nháy mắt Tiểu Nhan không biết nói gì, chỉ có thể nói có tiền thật tốt.

“Cậu chắc chắn buổi tối muốn ở ngủ với cậu? Dù sao chuyện xảy ra đột ngột, tớ cảm thấy cậu và cậu Dạ chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.”

Cho nên vừa rồi cô ấy bảo để Đậu Nành ngủ với mình cũng là vì lí do này.

Muốn ôm Đậu Nành đi, để chừa lại cho Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư một không gian riêng, như thế hai người bọn họ sẽ có đủ thời gian để nói chuyện.

Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, nhớ đến chuyện vừa xảy ra, mình và Dạ Âu Thần Đúng là có rất nhiều chuyện muốn hỏi muốn nói, nhưng… đến lúc này, cô lại cảm thấy giống như không thể nói được gì.

Cho nên Hàn Minh Thư nhân tiện nói: “Không sao, còn nhiều thời gian, có chuyện gì sau này nói cũng được thôi, không nhất định phải nói hôm nay.”

Tiểu Nhan: “… Được thôi, cậu đã nghĩ như vậy thì tớ cũng không nói gì nữa, chỉ là… tớ thật sự cảm thấy ba người chúng ta chen trên một giường có hơi chật, với lại… tớ cũng hơi đó một chút, lúc chuyện xảy ra cũng không ăn được gì. Không bằng để cho tớ đi thuê khách sạn ở, sau đó tớ tiện đi ra bên ngoài tìm đồ ăn một chút đi.”