Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1047



“Không được đâu mẹ, con với ba đã hứa rồi, con với ba đều không được phép lại gần mẹ.”

Dạ Âu Thần bị nhắc đến liền nhíu mày, hai mắt nguy hiểm mà nheo lại, từ lúc nào anh nói những lời đó cơ chứ? À, xem ta là tên nhóc này thực sự rất gian xảo.

Suy nghĩ đến đó, Dạ Âu Thần đứng thẳng dậy, trực tiếp ôm lấy Đậu Nành.

“Ừ, đã hứa rồi.”

Đậu Nành: “…”

Sao tự nhiên ba lại nhận trước mặt của mẹ như vậy? À, à, à, Đậu Nành thoáng chốc liền đoán được chắc chắn ba sẽ không thành thực/

Cậu bé vừa định nói gì đó, đã bị Hàn Minh Thư ngắt lời.

“Tiểu Nhan có nấu mỳ đấy, ra ngoài ăn chút đi, chút nữa còn nghỉ ngơi.”

“Được.”

Dạ Âu Thần khẽ cười một cái, thuận tay nhéo má Đậu Nành một cái, ôm cậu bé đi ra ngoài.

Đậu Nành muốn nói gì đó lại bị Dạ Âu Thần ngăn lại mất, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ với Dạ Âu Thần, hạ giọng.

“ba xấu xa!”

Khóe môi Dạ Âu Thần nở một nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt sâu thẳm lộ ra vẻ đắc ý.

Tên nhóc này muốn chơi anh hả, còn không nhìn xem ông đây là ai à?

Đậu Nành vòng tay trước ngực, không nói thêm gì nữa.

Lần này cậu bé sẽ nhớ kỹ, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, cậu bé phải bắt ba biết, không dễ bắt nạt Đậu Nành cậu như vậy đâu.

Một đám người ngồi xuống ăn mỳ.

Vốn dĩ là đêm ba mươi, mọi người phải xum họp ăn uống thịnh soạn với nhau, kết quả vì phát sinh mấy chuyện ngoài ý muốn, bây giờ lại phải ngồi ở đây ăn mỳ.

Nhưng mà được cái là tài nấu ăn của Tiểu Nhan rất tốt, cho dù là mỳ, cũng vô cùng ngon miệng.

Ăn xong bữa tối, Dạ Âu Thần trực tiếp ôm Đậu Nành vào lòng: “Đi tắm.”

Đậu Nành: Con còn chưa có ăn xong được không?

Tiểu Nhan nhìn thấy Dạ Âu Thần thân thiết với Đậu Nành như vậy, liền nắm lấy cánh tay của Hàn Minh Thư: “Minh Thư, hình như ba con bọn họ ở với nhau cũng không tồi, bằng không đêm nay cậu ngủ với tớ đi?”

Nói xong, Tiểu Nhan giả vờ không thấy ánh mắt sắc bén của Dạ Âu Thần, trực tiếp tránh đi.

Hàn Minh Thư lại hoàn toàn không biết gì, gật đầu: “Được thôi.”

Tiêu Túc ngồi bên cạnh giả vờ không cảm thấy được ánh mắt điện xẹt kia, yên lặng mà ăn phần của mình.

Đêm đã khuya

Hàn Minh Thư nằm trên giường, xung quanh rất yên tĩnh, chợt thấy Tiểu Nhan nằm bên đang hít thở rất đều.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh thực sự rất yên lặng.

Lúc này đáng ra là cô đã ngủ rồi, nhưng mà… trong lòng cô cứ nhấp nhổm không yên.

Chuyện xảy ra hôm nay, nhanh chóng xẹt qua trong đầu, giống như là cưỡi ngựa trong đầu vậy.

Tiểu Nhan nói muốn ngủ cùng cô, trước khi cô ấy ngủ đã nói với bản thân rất nhiều lời, còn nói có thể đêm nay không cần ngủ luôn.

Nhưng àm vừa chớp mắt, cô ấy liền ngủ mất rồi.

Thật tốt.

Hàn Minh Thư cũng muốn mình có thể được như vậy, nhưng mà cảm xúc của cô lại cứ xao động.

Hàn Minh Thư trở người một cái, rồi ngồi dậy.

Đột nhiên cảm thấy có chút khát nước, đi uống nước thôi.

Nghĩ một chút, Hàn Minh Thư liền đứng dậy đi dép vào, rón rén mà đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi phòng, Hàn Minh Thư nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô không mở đèn phòng khách, lần mò trong bóng tối mà đi đến nhà bếp.

Sau khi vào bếp, Hàn Minh Thư nương theo ánh đèn ngoài cửa sổ mà rót cho mình một cốc nước ấm, uống vài ngụm.

Sau khi cô uống cũng được kha khá nước, mới cảm thấy bụng khá hơn, Hàn Minh Thư mới đặt cốc lại, xoay người định tời đi.