Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1240



Cốc cốc cốc…

Dường như cô gái viết thuê không nghe thấy, mà vẫn ngủ rất say.

Tiêu Túc không nói nên lời, ra sức gõ gõ lên bàn.

Cốc cốc cố!

c Lần này, có thể nói cậu ta đã dùng một sức lực rất lớn rồi, nếu cô ấy còn chưa tỉnh dậy, vậy thì thực sự…

Cậu ta đoán không sai, cô gái viết thuê vẫn không có phản ứng gì. Cả người cô ấy dường như là một người tu tiên đã ngồi thiền rồi vậy, không nghe thấy những phiền não và bất cứ âm thanh nào của thế giới bên ngoài.

Cuối cùng, khi Tiêu Túc thật sự không tin nổi nữa. Cậu ta thực sự nhìn thấy một cục bông gòn nhét trong tai cô ấy.

Cậu ta cười chế nhạo, trực tiếp vươn tay lôi hai cục bông gòn ra, nhưng cậu ta chỉ định sau khi lấy cục bông gòn ra rồi đánh thức cô ấy dậy để làm việc chính mà thôi.

Nhưng không muốn lúc lôi cục bông gòn ra, ngón tay quấn lấy tóc của cô ấy, rồi trực tiếp kéo một núm tóc nhỏ của cô ấy xuống.

Trong giây tiếp theo, có một tiếng kêu thảm thiết vang lên hơn cả tiếng lợn bị cắt tiết.

Tiêu Túc nhìn mớ tóc nhỏ trong tay, rồi vô thức mà nuốt nước bọt.

Cậu ta…không phải cố ý đấy chứ. “Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!” Sau khi cô gái viết thuê tỉnh dậy, thì đã nhìn thấy núm tóc đen trên tay cậu ta, rồi ngay lập tức phát cáu lên: “Anh Túc, anh có ý gì đây? Tôi không có ăn bơ làm biếng mà ngủ đâu nhé? Tôi còn đang sửa cho anh mà? Anh có ý kiến gì với tôi thì cứ nói với tôi!”

Tiêu Túc: “?”

“Sao anh lại nhổ tóc của tôi chứ? Anh có biết mái tóc quan trọng như thế nào đối với những người viết chữ như chúng tôi không hả? Mỗi ngày cứ nghĩ đến chuyện mái tóc của tôi sắp rụng sạch rồi mà anh lại còn nhổ tóc tôi nữa…Hu hu hu hu…

Rụng tóc là nỗi đau của mọi cô gái.

Đặc biệt đối với những người trán cao, mà Giang Tiểu Bạch là người trán cao, sau đó người rụng tóc trở lại.

Điều quan trọng hơn là, sau khi trở thành tác giả thì mái tóc của cô ấy càng rụng dữ hơn. Mỗi ngày Giang Tiểu Bạch đều tìm kiếm trên mạng những cách tốt để mọc tóc lại, nhưng mái tóc của cô ấy là một tên ngỗ ngược, thế nào cũng không nghe lời mà mỗi ngày cứ rụng lác đác, vốn dĩ tóc cô ấy cũng không nhiều, cảm giác như cô ấy sắp hói đầu rồi..

Bây giờ…

Tiêu Túc còn kéo một nhúm tóc của cô ấy ra.

Ngón tay Giang Tiểu Bạch run lên, nhẹ nhàng xoa xoa tấm da đầu đau đớn, rõ ràng là chạm vào một tấm da thịt nhỏ …

Chỗ đó, đã không có tóc nữa.

Giang Tiểu Bạch bật khóc.

Cô ấy bước tới túm lấy cổ áo Tiêu Túc, phân hận: “Anh nói xem, anh có thù gì với mái tóc của tôi vậy? Sao anh lại muốn đối xử với nó như vậy chứ?”

Tiêu Túc vốn luôn hợp lý, nhưng bây giờ cậu ta lại kéo núm tóc của cô gái nhà người ta xuống, là chuyện đến bản thân cậu ta cũng không ngờ tới, cho nên bây giờ có lý cũng thành vô lý. Bị Giang Tiểu Bạch nắm lấy cổ áo chất vấn nên Tiêu Túc cũng nói không được nguyên nhân là như vậy.

“Tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh không cho ta một câu trả lời thỏa đáng thì anh không xong với tôi đâu, anh cũng đừng mong tôi sửa lại bản thảo cho anh, hôm nay anh cũng đừng mong bước ra khỏi cánh cửa này! “

Tiêu Túc: “…

Cậu ta hơi bất lực nhìn cô ấy.

Đây vẫn là cô gái trước đây sao? Sao lại thoáng mắt mà biến thành một mụ dạ xoa vậy chứ? Chỉ vì một nhúm tóc thôi sao?

Nhưng…

Tiêu Túc nhìn lượng tóc của cô ấy, khó khăn nói: “Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ muốn giúp cô lấy bông gòn ra thôi, không ngờ…