Trong nhiều năm như vậy, cô đều nhìn thấy nhân phẩm của Tiêu Túc, hơn nữa thái độ của cậu ta đối với Tiểu Nhan những ngày này có vẻ nghiêm túc. Nếu Tiểu Nhan không thể ở bên anh trai mình, thì thật tốt khi ở bên Tiêu Túc.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư thấp giọng nói.
“Cô có cân nhắc anh ta chưa?”
“A2? Cái, cái gì?” Đôi mắt của Tiểu Nhan đột nhiên trở nên lúng túng: “Minh Thư, ý của cô là.. “
“Đúng” Hàn Minh Thư gật đầu, ánh mắt và vẻ mặt bình tĩnh: “Cô đừng có mà muốn cả đời chết trên một cành cây, cô vẫn còn trẻ như vậy, không cần lãng phí thời gian cho anh trai của tôi. Thanh xuân con gái rất ít, nếu cô cứ đóng cửa trái tim và không nhìn đến người khác thì tuổi trẻ của cô sẽ rời bỏ cô.”
Tiểu Nhan: “..”
“Tôi biết tôi không có tư cách để thuyết phục cô, bởi vì tôi là loại người cứng đầu, nhân định một người thì vĩnh viễn cũng không thay đổi cho dù người đó có sống hay chết, nhưng… tôi vẫn muốn thuyết phục cô nếu cô có thể nghe lọt tai.”
“Đừng nói nữa”
Tiểu Nhan khẽ ngắt lời cô: “Mặc dù tôi không có thông minh như cô và không thể là một nhà thiết kế giỏi như cô, nhưng… tôi cũng có sự kiên trì và kiêu ngạo của riêng mình. Tôi thích anh ta cũng chíng là thích anh ta, không thể chọn một người mà tôi không thích để đi tiếp. Tiêu Túc…
anh ấy rất tốt, nhưng tình cảm không thể ép buộc.
Hơn nữa, tôi không định chết trên một cành cây, ngày tôi từ nước ngoài về thì tôi quyết định buông bỏ anh trai cô rồi”
Hàn Minh Thư đoán được một chút, nhưng vẫn là nói: “Nhưng mà tôi nhìn cô thì rõ ràng còn chưa bỏ xuống”
“Đúng vậy, tôi vẫn chưa đặt xuống, nhưng tôi đã tốt hơn trước. Nhìn… tôi hiện tại không quấy rầy anh ta nữa, Minh Thư, tôi hiện tại đang tiến bộ.”