Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1469



Trong phút chốc, những hình ảnh kinh khủng khiến cô ghê tởm bỗng nổ tung. Đầu cô trở nên trống rỗng, không nhớ được điều gì nữa. Thứ tồn tại duy nhất là cảm giác chân thật trước mặt.

Chính là sự ấm áp trên môi.

Môi Hàn Thanh hơi lành lạnh, dần dần biến thành ấm áp, sau cùng trở nên nóng bỏng như lửa đốt, dường như muốn thiêu cháy cô.

Thân thể cô vì khiếp đảm mà run rẩy, cả người mềm nhũn. Bàn tay anh đỡ lấy eo cô, ôm cô vào lồng ngực dày rộng ấm áp.

Trời đất quay cuồng, hôm nay là hôm nào?

Từng giây trôi qua. Từ khoảnh khắc bắt đầu cho đến tận khi kết thúc, Tiểu Nhan đều mở to đôi mắt. Mãi tới lúc Hàn Thanh bước về sau, cô vẫn ở trong trạng thái cứng đờ như con rối gỗ, ngơ ngác nhìn anh.

Hàn Thanh lùi trán lại một chút, nhưng nghĩ đến điều gì đó lại tiến lên.

Chắc bởi vì vừa hôn xong nên giọng anh vẫn còn khàn, mang theo mấy phần dục vọng. Hơi thở của anh không chỉ phả nhẹ vào mặt cô mà còn chạm cả vào trái tim “Bây giờ còn thấy bẩn không?”

Trước mắt toàn là khuôn mặt anh tuấn và hương vị của anh, còn có sự ẩm áp vương trên môi. Tâm này cô còn nghĩ gì đến chuyện bẩn hay không bẩn?

Nhìn bộ dạng này của cô, Hàn Thanh biết sự lựa chọn của anh là đúng đản. Hơn nữa, vừa nãy anh ý thức được một việc rất nghiêm trọng, anh vậy mà lại Thật ra vốn chỉ muốn hôn cô một cái, trấn an cô, đồng thời khẳng định với cô một điều.

Cô không bẩn.

Nhưng khi đặt môi hôn, anh lại mất khống chế.

Lại còn mất khống chế không hề nhẹ nên mới có thể hôn một cô gái vừa trải qua chấn động tâm lý lâu đến vậy.

Điều này khiến Hàn Thanh đau đầu.

Anh mím môi, nhẹ nhàng lên tiếng: “Hay là cô đi tầm trước?”

Sau khi kết thúc một nụ hôn mà nghe được câu này thì Tiểu Nhan cảm thấy thật khó để không hiểu lầm. Một cảm xúc lạ len lỏi vào não bộ đang trống rỗng.

Thấy cô gái nhỏ nhìn mình bằng bằng vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt lại tràn ngập sự quái dị thì Hàn Thanh biết ngay là cô đã hiểu sai, chỉ có thể nhẹ giọng giải thích: “Đi tắm để bình tĩnh lại. “À, à.” Tiểu Nhan ngốc nghếch gật đầu. Cô chủ động đi về hướng nhà tắm.

Nhà tắm ở rất gần nên cô có thể tự đi được, cô bước vào trong đóng cửa lại.

Bỏ lại mọi thứ ở bên ngoài, Tiểu Nhan nhìn vào gương.

Trong gương hiện lên một gương mặt ửng hồng. Bởi vì nụ hôn ban nãy nên bờ môi trở nên đỏ bừng. Cô nhìn vào gương một lúc lâu sau mới chậm chạp duỗi tay, dùng đầu ngón tay chạm vào mỗi mình.

Là ảo giác ư?

Hàn Thanh vừa mới hôn cô? Hơn nữa, không phảihôn kiểu chạm nhẹ một cái rồi nhanh chóng dứt ra mà là…

Nụ hôn này khác biệt hoàn toàn với những lần lén lút trước đây của cô, phải gọi là bỏ xa mười con phố.

Là giả đi? Không phải cô đang hoang tưởng thì chính là đang nằm mơ Tiểu Nhan véo mặt mình một cái thật mạnh, đau đến mức cô phải biến sắc mà kêu lên một tiếng. Có điều cô rất nhanh nghĩ ra điều gì đó, vội vàng bịt chặt miệng, kinh ngạc trợn to mắt.

Khoảng cách gần như vậy. Cô mà kêu thì rất có thể Hàn Thanh sẽ nghe thấy.

Tiểu Nhan nuốt đau đớn vào trong lòng. Cô mở vòi hoa sen, để nước ấm xối lên thân thể.

Những ý nghĩ kinh khủng đều biến mất. Có thể nói nụ hôn của Hàn Thanh rất hữu hiệu. Hiện tại đầu cô chỉ toàn là nụ hôn kia.

Tiểu Nhan duỗi tay che mặt lại.

Cũng không biết đã tắm bao lâu, có tiếng gõ cửa vang lên.

Tiểu Nhan bỗng hoảng hốt, cô tắt vòi sen, đứng nguyên một chỗ không dám phát ra âm thanh. “Quần áo treo ở cửa. Tôi đi đây, cô nhớ cầm lấy mặc.”

Tiếng túi nilon sột soạt. Kế tiếp là tiếng bước chân xa dần. Tiểu Nhan nghe thấy tiếng đóng cửa phòng.

Cô do dự một lát, để chân trần nhẹ nhàng mở cửa,cầm lấy chiếc túi.