Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1485



Số lượng đàn ông biết che chở cho phụ nữ ít, chẳng nhiều nhặn gì, lại cộng thêm khí chất và tướng mạo của Hàn Thanh, và ban nãy ở tầng dưới tuy bà ấy cũng tham gia vào cuộc đấu khẩu nhưng vẫn âmthầm để mắt đến Hàn Thanh.

Chàng trai này rất khá, nhìn có vẻ đáng tin cậy. “Nên chuyện tối hôm qua để cháu kể lại đi ạ!”

Hàn Thanh bắt đầu kể lại ngọn ngành, khi đến đoạn Tiểu Nhan bị sỉ nhục, anh ngừng lại, liếc nhìn cô gái, chỉ nói lướt qua, hầu như không để lại vết tích.

Thế là bà La Tuệ Mỹ càng hài lòng với Hàn Thanh hơn. Rõ ràng là chàng trai này rất lo cho cảm xúc của Tiểu Nhan, có những người muốn thể hiện mình sẽ kể lại việc con gái gặp chuyện không may một cách rất bi thảm, rất đáng sợ. Nhưng những lời như thế đồng nghĩa với việc khiến Tiểu Nhan nhớ lại chuyện xảy ra khi đó một lần nữa.

Còn khi Hàn Thanh làm vậy, hầu như Tiểu Nhan không nhớ được chuyện vặt đó như thế nào.

Đợi anh kể xong, trong thâm tâm bà La Tuệ Mỹ thầm đưa ra đánh giá về Hàn Thanh.

Tỉ mỉ, giỏi quan sát, tư duy rành mạch, logic rõ ràng, biết cân nhắc nặng nhẹ, quan trọng nhất là điềm tĩnh.

Không như ba của Tiểu Nhan, sau khi nghe những lời kể của Hàn Thanh, ông ấy suýt hất tung cái ghế. Sau khi nghe xong, ông ấy nghiến răng nghiến lợi. “Thắng chó má khốn kiếp! Đánh cho nó nằm viện là còn nhẹ đấy chứ? Thằng ranh đấy đâu rồi? Để tôi cho nó tàn phế. “Thôi ông ơi! Ông nhìn cái điệu bộ làm quá lên của dì Trương đấy, tôi nghĩ chắc chắn thắng đó bị thương cũng không nhẹ đâu.”

Và có lẽ tất eả là kiệt tác của Hàn Thanh Bà La Tuệ Mỹ nhìn anh, chợt nhíu mày, lúc này nhìn anh có vẻ điềm đạm trầm tính, nhưng không ngờ lại có lúc đánh người ta đến mức sống dở chết dở.

Nhưng nhất thiết phải là vì con gái bà nên mới ra tay chứ đừng có xu hướng bạo lực mới là tốt, Đúng lúc này, hai mẹ con hiểu nhau, Tiểu Nhan như thể biết được bà Lê Tuệ Mỹ đang nghĩ gì, bèn thẳng thừng lên tiếng: “Mẹ, bình thường anh ấy không phải người như thế đâu, chỉ tại căm ghét hành vi đó quá thôi. Nếu như ba có mặt ở đó thì chắc chẳn cũng sẽ đánh cho Lý Tư Hàn bị thương nặng.”

Bà La Tuệ Mỹ: “..” Cái con bé, đã xác định mối quan hệ với người ta đâu mà đã bắt đầu bảo vệ người ta rồi? Lại còn lôi ba mình ra so sánh, so sánh khập khiễng kiểu gì thế?

Cô gái nhỏ nguyện ý bảo vệ anh, Hàn Thanh có thể cảm nhận được.

Trước đây anh không cảm nhận được cái gì nhưng bây giờ anh cảm thấy có một cảm giác khác lạ đang trào dâng trong lòng. “Được rồi, mẹ còn chưa nói cái gì nên con không cần vội vàng nói rõ như vậy. Mẹ có nói cậu ta có khuynh hướng bạo lực sao?”

Tiểu Nhan: “

Cô sửng sốt một chút, cô cảm thấy mẹ cô là nghĩ như vậy, chẳng lẽ là cô sai rồi sao?

La Tuệ Mỹ nhìn Hàn Thanh. “Dù sao thì lần này cậu đã giúp đỡ Tiểu Nhan nhà chúng tôi. Nếu cậu không kịp thời ra tay giúp đỡ thì có lẽ chúng tôi không giải quyết được chuyện này, tôi cảm ơn cậu rất nhiều.”

Nói xong, La Tuệ Mỹ đứng dậy cúi người về phía Hàn Thành chân thành cảm ơn.

Cha Chu thấy thế cũng học theo.

Có lẽ anh chưa từng thấy tình huống như vậy baogiờ nên Hàn Thanh sững sờ mất năm giây mới phản ứng lại. “Bác Chu, bác Mỹ, hai người không cần phải làm như này. Cho dù không phải là cháu thì người khác cũng sẽ làm như vậy.”

La Tuệ Mỹ liếc nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt sau đó lại nhìn đứa con gái đang thu mình trong mai rùa của mình, bà vừa nghĩ xong đang định nói gì đó thì điện thoại di động của Hàn Thanh vang lên. “Xin lỗi, cháu phải nghe điện thoại.”

Anh lấy điện thoại ra và đi về phía ban công.

Tận dụng lúc anh đang bận trả lời điện thoại La Tuệ Mỹ tranh thủ quan sát con gái mình. Bà đã nghĩ rằng sau những gì đã xảy ra đêm qua thì con gái bà sẽ phải suy sụp hoặc chịu đả kích nhưng bây giờ thì sao? Không có một chút mảy may cảm xúc suy sụp nào, thay vào đó là gương mặt hớn hở, khi Hàn Thanh ra ngoài nghe điện thoại thì ánh mắt của Tiêu Nhan đều hướng về nơi đó.

Chao ôi..câu nói con gái lớn không thể giữ trong nhà thật đúng là chân lý của cuộc sống.

Củ cải ngon nhất nhà mình cuối cùng cũng sắp bị cướp mất, La Tuệ Mỹ vừa buồn lại vừa vui, bà đi đến gần Tiểu Nhan và nhỏ giọng hỏi cô. “Con nói cho mẹ biết đêm qua còn xảy ra chuyện gì nữa không?”

Tiểu Nhan: ““

Không nói đến chuyện tối hôm qua thì không sao,nói đến chuyện tối hôm qua thì Tiểu Nhan phản ứng lại rất lớn, nhưng nhờ bài học buổi sáng mà lần này cô đã không bật dậy như có tật giật mình nữa mà giả vờ bình tĩnh ngồi tại chỗ. “Không có chuyện gì xảy ra đầu mẹ.”

“Con chắc chứ?”

La Tuệ Mỹ nheo mắt lại và nhìn cô chằm chằm.