Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 899



“Sao, sao thế?” Cô lắp bắp hỏi một câu.

Vừa nãy cô nói sai gì à? Cô đã giải thích là đùa rồi mà? Nhưng sắc mặt Dạ Âu Thần vẫn không tốt lên.

Dạ Âu Thần im lặng nhìn cô chằm chằm, rất lâu sau mới nói: “Là bởi vì thời gian quá ngắn?”

Hàn Minh Thư: “Cái gì???”

“Bởi vì thời gian quá ngắn, tình cảm của em với anh không sâu đậm, thế nên có thể tùy tiện lấy chuyện này ra đùa”

Hàn Minh Thư: “…”

Sau khi nghe thấy lời này, Hàn Minh Thư mới nhận ra câu nói đùa tùy tiện của mình, Dạ Âu Thần lại nghiêm túc.

Người nói vô tâm, người nghe có ý, hiểu lầm sinh ra như thế này.

Cô cũng không ngờ Dạ Âu Thần lại bởi móc từng chữ của cô, hôm nay nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, nếu thái độ tiếp theo của cô không đứng đắn, có thể anh sẽ tức giận.

Hàn Minh Thư chỉ có thể vội vàng giải thích: “Em không có ý này, em không tùy tiện lấy chuyện này ra đùa, vừa nãy em thực sự chỉ tiện miệng nói thôi, em không có suy nghĩ đó.”

Nói mấy câu rồi nhưng sắc mặt Dạ Âu Thần vẫn như tràn ngập mây đen, không tốt lên chút nào.

Hàn Minh Thư càng nóng vội hơn, chỉ có thể tóm lấy tay anh.

“Anh tức giận rồi sao? Vậy em xin lỗi anh, câu nói vừa nãy em nói sai rồi, sau này em sẽ không nói thế nữa có được không?”

Nghe thấy cô xin lỗi, ánh mắt đen thâm trầm của Dạ Âu Thần mới tan bớt đi, anh không vui mấp máy môi.

“Trêu chọc anh thì phải phụ trách mãi mãi, không thể bội tình bạc nghĩa.”

Dáng vẻ của anh vừa nấy thật sự #m: đã dọa Hàn Minh Thư, thế nên bây giờ dù anh có nói cái gì, Hàn Minh Thư chỉ có thể gật đầu, thậm chí xua tay: “Em đảm bảo, chắc chắn sẽ phụ trách đến cùng, chắc chắn không bội tình bạc nghĩa.”

Nói xong cô mới phản ứng lại, câu như bội tình bạc nghĩa này không phải là bên nam nói sao? Sao tự nhiên lại nói cô? Nhưng lúc này cô đã không rảnh suy nghĩ cái khác, lo lắng Dạ Âu Thần vẫn còn để ý, để anh yên tâm, cô lại nói: “Anh nhìn xem, vừa nãy ông ngoại anh cho em tiền, em cũng không nhận, thấy tình cảm của em đối với anh, chắc chắn em sẽ không rời bỏ anh.” Dạ Âu Thần nghĩ ngợi, trầm giọng nói: “Lần sau ông ngoại cho em tiền thì em cứ lấy.”

Hàn Minh Thư tưởng rằng mình nghe nhầm.

Dạ Âu Thần lại bảo cô nhận tiền của Uất Trì Thần? “Đây là ông cho cháu dâu của mình.” Dạ Âu Thần dừng dưng nói: “Lần sau ông đưa thì em cứ cầm lấy.”

Hàn Minh Thư: ”

Đột nhiên cảm thấy Uất Trì Thần cứu cháu ngoại về là hổ ông ngoại thì phải làm sao?

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên Hàn Minh Thư cảm thấy sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa, cô bị dọa suýt nữa thì nhảy dựng lên, phản xạ có điều kiện trốn sau lưng Dạ Âu Thần,

Cô trốn sau lưng anh, tay lại nằm chặt áo vest anh có nếp, đối với người có bệnh sạch sẽ còn có chứng rối loạn ám ảnh cương chế như anh mà nói, nếu là lúc trước chắc chan Dạ Âu Thần sẽ không nhịn được mà tức giản.

Nhưng bây giờ người làm nhân đổ của anh là Hàn Minh Thư, vậy chuyện lại khác rồi,

Anh không chỉ không tức giận, ngược lại trong lòng còn có cảm giác hài lòng khác thường.

Người bên ngoài gõ cửa mấy lần không nghe thấy phản ứng gì, thế là lại gõ tiếp, sau đó giọng nói hỏi thăm cũng vang lên.

“Tổng giám đốc?”

“Là chị Lâm!” Hàn Minh Thư nhỏ giọng nhắc nhở một câu, sau đó nhìn xung quanh, thấy cái bàn làm việc thì chạy nhanh đến đó, sau đó chui vào dưới gầm bàn.

Dạ Âu Thần: ”

Anh có hơi đau đầu lấy tay xoa giữa đầu mày, cô nhóc này chui đến nghiên à? “Vào đi.”

Sau khi giọng nói người đàn ông lạnh lùng vang lên, cửa phòng làm việc mới được đẩy ra, chỉ Lâm cảm một cái phong bì đi vào, nhìn thấy Dạ Âu Thần đang đứng cạnh cửa thì lô ra vẻ mặt kỳ lạ, Tổng giám đốc, anh muốn ra ngoài

Nói rồi, chị Lâm như cảm nhận được cái gì, ánh mắt nhìn đến trên bộ vest của anh.

Ngày bình thường bộ vest của tổng giám đốc luôn được xử lý không có nếp nhăn nào, nhưng hôm nay tay áo và chỗ eo có rất nhiều nếp nhăn, lại nghĩ đến vừa nãy cô ấy gõ cửa nửa ngày trời bên trong mới đáp lại.

Có điều những điều này cũng không phải đều có có thể hỏi, chị Lâm chỉ có thể đưa đồ trong tay ra.

“Tổng giám đốc, vừa nãy ông có đến.”

Vẻ mặt Dạ Âu Thần lạnh nhạt, giống như không bởi vì lời cô nói mà cảm thấy ngạc nhiên, xem ra đã sớm gặp mặt ông Uất Trì rồi.

Nghĩ đến đây, chị Lâm càng trực tiếp hơn: “Đây là phong bì ban nãy ông đến có để lại, không biết bên trong là đồ gì nên cầm đến đưa cho tổng giám đốc.

Phong bì sao?