Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 937



Lông mày Dạ Âu Thần vẫn nhìu lại như cũ, nhưng bình thường trở lại ngay lập tức, nếu là dì nhỏ của Mộc Từ thì phải đón tiếp cho thật tốt.

Anh vươn tay, sắc mặt tỉnh táo: “Chào dì, cháu là Uất Trì Thần, bạn trai của Mộc Từ

Anh nói ngắn gọn như đã thể hiện thái độ và thân phận của mình, cũng xưng hô với Tổng An cực kỳ tồn kinh.

Tổng An nhịn không được nhíu mày, không ngờ Dạ Âu Thần thế mà lại bình tĩnh giới thiệu mình như thế.

“Dì Tống, di vừa xuống máy bay chắc còn chưa ăn cơm? Chúng ta đi ăn cơm trước sau đó cháu đặt khách sạn cho gì, vậy được không ạ?”

Tống An gật đầu sau đó giật giật mỗi nói: Anh Thư, di nói cháu có thể gọi dì nhỏ ma? Mỗi lần cứ gọi thêm họ dì phía trước, ai không biết còn nghĩ chúng ta chỉ là quan hệ hàng xóm.

Thật ra Tổng An biết Hàn Minh Thư cố ý gọi như vậy. dù sao trước đó hai người cũng chưa thương lượng xong, bây giờ cô cố ý gọi như thế này, đại khái là hi vọng Tổng An giúp cô trọn vẹn một chút, mới sẽ không lộ ra quá mức đột ngột.

Nghe Tổng An trả lời, trong lòng Hàn Minh Thư ở trong lòng thầm than Tống An quả nhiên rất thông minh, cô chỉ thuận miệng gọi một câu thôi, đối phương vậy mà hiểu được, còn nói tự nhiên như thế.

Hàn Minh Thư mím môi cười cười, giọng nũng nịu như cháu gái nhỏ.

“Đầu có đâu, châu quen gọi như vậy rồi.”

Nghe hai người trêu ghẹo nhau, Dạ Âu Thần đứng một bên đột nhiên cảm thấy người bạn trai như mình hình như có hơi thừa, may mắn người trêu ghẹo với Anh Thư không phải là đàn ông.

Môi Dạ Âu Thần giật giật: “Đưa hành lý cho cháu di a.”

Nói xong anh chủ đống tiến lên giúp Tổng An xách hành lý, sau đó bước nhanh chân đi lên phía trước, để lại không gian cho hai người phụ nữ. Sau khi hai bên có khoảng cách, Tổng An liền đến gần Hàn Minh Thư nói nhỏ: “Phản ứng nhanh lắm”

Hàn Minh Thư nháy mắt mấy cái, nhìn bà: “Di Tông cũng vậy

Hai người đạt được nhận thức chung, hai bên nhìn nhau một lúc lâu Tổng An mới nói: “Tiếp theo đi lấy thân phận dì nhỏ của cháu ở bên cạnh cháu, vừa rồi đi thấy lúc nó nghe được hai tiếng dì nhỏ hình như có phản ứng.

Nói đến chuyện này, khuôn mặt nhỏ trắng nóng của Hàn Minh Thư trở nên nghiêm túc: “Vâng, cháu cũng cảm thấy thế.”

“Dạo này cháu ở chung nói nó, nó không có một chút dáng vẻ nhớ lại điều gì sao?”

Hàn Minh Thư lắc đầu, biểu cảm bất đắc dĩ “Hình như có một lần, nhưng sau lần đó thì không có nữa.”

Nhìn cô uể oải, người làm người lớn như Tống An đành phải an ủi cô: “Cháu cũng đừng bị quan quả, việc đã đến nước này thì chỉ có thể đến đâu hay đến đó

Hàn Minh Thư gật đầu: “Anh Thư biết rồi

Tổng An nhìn cô một cái, so với lần gặp trước, lần này Hàn Minh Thư hốc hác hẳn, mặc dù nhìn gương mặt vẫn hồng hào, cũng không có quảng thâm mắt, nhưng mặt có văn hôm đi rất nhiều.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tổng An mềm nhìn ra

Thời gian này cháu vật và rối, tiếp theo đi nhà sẽ cố gắng giúp cháu nhiều một chút, còn có Uất Trì Thần bên kia.” Nhắc đến Uất Trì Thần, nhiệt độ vừa rồi trong mắt Tổng An liền biến mất sạch.

Điểm này Hàn Minh Thư cũng đã chú ý đến.

Lúc Tống An nhắc đến Uất Trì Thần, không chỉ độ ẩm trong mắt biến mất, cả độ ấm quanh cơ thể cũng đột nhiên hạ thấp.

Sự thay đổi nhanh chóng như vậy, nếu như không phải là trong lòng bất an, chỉ sợ không thể nào có biểu hiện như vậy.

Đột nhiên cô rất tò mò,

Năm đó rốt cuộc giữa ông cụ Uất Trì và Uất Trị Tâm cũng Uất Trì An đã có ân oán gì, vì sao hai chị em lại không quan tâm gì đến ông cụ, mà trực tiếp rời đi.

Hơn nữa đã nhiều năm rời đi như vậy, lại chưa từng vì sự trôi qua của tháng năm mà tha thứ cho ông cU.

Oán khí trên người Tổng An rất nặng.