Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây!

Chương 107: Hẹn gặp ở nhà lầu nhỏ



Edit: V.O

Bạch Thận Ngôn từ nhà họ Lục trở về, cũng không nói chuyện trên bàn cơm tối nay cho Thịnh Thiên Kim biết.

Ngày hôm sau, Thịnh Thiên Kim đã nhận được điện thoại của Lục Du Sinh, hẹn gặp cô ở nhà lầu nhỏ.

Thịnh Thiên Kim hơi do dự, nói chuyện này với Bạch Thận Ngôn.

"Nếu anh nói em đừng đi, vậy em sẽ không đi sao?" Bạch Thận Ngôn nhìn cô, nói.

"Ơ, chuyện này..." Thịnh Thiên Kim nhìn y, vẻ mặt khó xử.

Bạch Thận Ngôn vươn tay xoa xoa đầu cô, nói: "Đi đi, anh kêu lão Trương chở em đi."

Lão Trương là tài xế Bạch Thận Ngôn mới đổi.

"Ừm."

Thịnh Thiên Kim nghe xong, ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó, Thịnh Thiên Kim và tài xế làm bạn, đến nhà lầu nhỏ.

"Lão Trương, có thể tôi sẽ ở một lúc, anh về trước đi." Thịnh Thiên Kim xuống xe, sau đó nói.

Lão Trương lắc đầu: "Phu nhân, tiên sinh đã dặn, kêu tôi chờ cô bên ngoài."

Thấy anh nói như vậy, Thịnh Thiên Kim cũng không kiên trì nữa.

"Vậy làm phiền anh. Có lẽ 20 phút sau tôi sẽ ra."

Thịnh Thiên Kim nói, sau đó đi tới cổng.

Cô đứng trước cổng, hít một hơi thật sâu, sau đó ấn chuông.

Tiếng chuông vang lên không lâu, cổng sắt khắc hoa được mở ra từ bên trong, Thịnh Thiên Kim ngẩn ra một lúc, sau đó nhấc chân đi vào bên trong.

Cô rời khỏi nơi này, còn chưa tới một tháng.

Nhưng, lần này lại đến, tâm tình cũng không giống trước kia.

Cô vẫn nhớ rõ, tình cảnh lần đầu tiên tới đây.

Đường nhỏ tĩnh mịch, sân nở đầy hoa tươi, hoa hướng dương hai bên đường nhỏ...

Nơi ở giống như tiên cảnh, sân vườn làm cho người ta quên đi buồn phiền...những ký ức này, khắc thật sâu trong lòng cô.

Khi đó, cô vui vẻ, hớn hở, thoải mái. Truyện Đông Phương

Nhưng lần này đến, phong cảnh trước mắt vẫn như trước, nhưng sâu trong nội tâm cô, lại có sự sợ hãi sâu sắc với nơi đây...từng ngọn cây cọng cỏ nơi đây, giống như nhà giam âm trầm, hơi lơ là, cô sẽ bị tóm.

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở con đường phía trước.

Lúc Thịnh Thiên Kim nhìn thấy bóng người kia, dieendaanleequuydoon – V.O, thân thể hơi run rẩy.

Cô dùng sức nắm thành nắm đấm, móng tay cắm chặt lòng bàn tay, tạm dừng vài giây, mới nâng bước chân nặng nề, đi đến phía bóng người đó.

Dần dần, gương mặt mơ hồ trở nên rõ ràng.

Khuôn mặt dễ nhìn của Lục Du Sinh, xuất hiện trong tầm mắt cô.

...

Thịnh Thiên Kim ngừng lại cách Lục Du Sinh năm bước chân.

Cô ngẩng đầu nhìn Lục Du Sinh, thân thể cứng ngắc.

Hai người đối diện vài giây, sau đó đột nhiên Lục Du Sinh cười: "Thiên Kim, sao em không đi tới? Không phải sợ anh đó chứ?"

Khóe miệng Thịnh Thiên Kim mím thành một đường, sau đó nói: "Sợ anh? Anh Du Sinh thật biết nói đùa."

"Vậy sao em không đi tới?" Lục Du Sinh nói.

Thịnh Thiên Kim đứng yên lặng tại chỗ.

Một lát sau, cô mới nhấc chân đi đến gần Lục Du Sinh.

Lúc cô đi tới, Lục Du Sinh xoay người đi vào nhà.

Thịnh Thiên Kim hít một hơi thật sâu, theo anh đi vào nhà lầu nhỏ.

...

Trong phòng bếp, đang nấu nước.

Lúc Thịnh Thiên Kim đi vào, vừa đúng lúc nước sôi.

Lục Du Sinh tắt lửa, cầm ấm nước đến.

Đó là cái ấm kiểu dáng tương đối cổ, nhìn vẻ ngoài của nó, hẳn là đã dùng được nhiều năm rồi.

"Đây là mẹ anh để lại." Thấy cô nhìn chằm chằm ấm nước, Lục Du Sinh giải thích: "Anh nghĩ, lúc em ở đây, hẳn là không dùng đến phòng bếp, cho nên không để ý đến nó."

Nói xong, rót một ly nước đầy cho Thịnh Thiên Kim.

Thịnh Thiên Kim vươn tay cầm lên.

"Vì sao em lại rời khỏi đây?"

Lúc cô định bỏ ly nước xuống, Lục Du Sinh lại mở miệng