Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây!

Chương 109: Gặp tộc trưởng



Edit: V.O

Trước sinh nhật Lục Cẩm Thiêm, tâm tình Thịnh Thiên Kim cũng không quá tốt.

Có lẽ lời nói cuối cùng của Lục Du Sinh ảnh hưởng đến cô.

Sau đó, cô từng nói bóng nói gió với Bạch Thận Ngôn, hỏi y gần đây có gặp được chuyện gì phiền phức không.

Nhưng, Bạch Thận Ngôn lại mông lung.

Hiển nhiên, y cũng không rõ nguyên nhân Thịnh Thiên Kim hỏi như vậy.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Bạch Thận Ngôn hỏi cô.

Thịnh Thiên Kim lắc đầu.

"Thiên Kim." Lúc này, chỉ thấy Bạch Thận Ngôn nhìn cô, nghiêm túc nói: "Nếu như có chuyện gì thì em cứ nói với anh. Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, cho dù có chuyện gì, anh cũng sẽ giải quyết thay em."

Đối mặt với lời nói giống như thổ lộ bất thình lình của Bạch Thận Ngôn, Thịnh Thiên Kim sửng sốt rất lâu.

Trong lòng cô, hơi chua sót, hơi cảm động, lại hơi hoảng hốt,...nhiều hơn, có lẽ là sự áy náy với Bạch Thận Ngôn.

Hình như Bạch Thận Ngôn thật sự thích cô.

Thịnh Thiên Kim nghĩ.

Tuy sự yêu thích này, cùng với chuyện bọn họ kết hôn tới nay, đều luôn luôn khiến cô hoang mang, khiến cô lo lắng. Nhưng thực tế, trong cuộc hôn nhân này, Bạch Thận Ngôn càng giống một người chồng, mà cô, lại không phải là một người vợ đủ tư cách.

...

Cho dù cô không đồng ý, nhưng vẫn đến sinh nhật của ba Lục Du Sinh.

Sáng sớm hôm đó, Bạch Thận Ngôn dẫn cô đến nhà họ Lục.

Lúc bọn họ đến nhà họ Lục, thời gian còn sớm.

Bạch Thận Ngôn dẫn cô đi gặp mẹ y - Dương Hoài Thiến đầu tiên.

Lúc ấy, Dương Hoài Thiến đang dặn dò người làm, chuẩn bị chuyện cơm trưa.

Hôm nay là sinh nhật Lục Cẩm Thiêm, sẽ cử hành ở trong nhà họ Lục.

"...nhớ, lúc mỗi vị khách tới, phải..."

Dương Hoài Thiến đang dặn dò, Bạch Thận Ngôn đã dẫn Thịnh Thiên Kim đến.

Dương Hoài Thiến dừng lại, mỉm cười đánh giá Thịnh Thiên Kim, sau đó nở nụ cười hài lòng.

"Mẹ." Bạch Thận Ngôn mở miệng trước, dieendaanleequuydoon – V.O, giới thiệu Thịnh Thiên Kim với bà: "Đây là Thiên Kim. Vợ của con."

"Thiên Kim à, tên thật sự rất hay...ơ?"

Dương Hoài Thiến kéo tay Thịnh Thiên Kim, nói được một nửa, bị câu nói sau của bạch thận ngôn làm cho đứng hình. Hai mắt bà mở to, khiếp sợ nhìn Bạch Thận Ngôn: "Con, con nói cái gì?"

Trời ạ, vợ?

Dương Hoài Thiến ngạc nhiên nhìn Thịnh Thiên Kim.

"Thật là vợ."

Bạch Thận Ngôn vươn tay ôm Thịnh Thiên Kim vào lòng.

Bầu không khí hiện trường, hơi lúng túng.

Dương Hoài Thiến nhìn chằm chằm cô, Thịnh Thiên Kim hơi không được tự nhiên.

"Bác gái, chào bác." Giọng cô hơi khô.

Nghe được xưng hộ này, Bạch Thận Ngôn vô thức nhíu mày.

Dương Hoài Thiến nhìn nhìn Thịnh Thiên Kim, lại nhìn nhìn Bạch Thận Ngôn, xác định con trai mình thật sự không nói dối.

Bà từ từ ổn định vẻ mặt khiếp sợ, gật gật đầu với Thịnh Thiên Kim.

...

Bạch Thận Ngôn dẫn Thịnh Thiên Kim đi ra ngoài.

Dương Hoài Thiến đứng tại chỗ, hiển nhiên còn đắm chìm trong tin vừa nghe được.

Người làm bên cạnh, vẻ mặt cũng khiếp sợ.

...

Bạch Thận Ngôn không quan tâm rốt cuộc chân tướng mang đến bao nhiêu khiếp sợ cho mẹ y.

Y dẫn Thịnh Thiên Kim đi dạo vườn hoa giống như không có việc gì.

"Mẹ anh, bà ấy..." Không sao chứ?

Lòng Thịnh Thiên Kim hơi lo lắng.

Cô cho rằng, trước khi Bạch Thận Ngôn dẫn cô đến, hẳn là đã nói trước với mẹ y, quan hệ giữa bọn họ. Kết quả không nghĩ tới, thế mà lại...

Nếu, ngay cả mẹ y cũng không biết, vậy những người khác trong nhà họ Lục...còn có Lục Du Sinh, tạm thời còn chưa biết...

Thịnh Thiên Kim đang suy nghĩ, đã bắt gặp bóng dáng vài người ở phía trước.

Đi tuốt ở đằng trước, rõ ràng là Lục Du Sinh.