Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây!

Chương 118: Không thể cứu vãn



Edit: V.O

Rất nhiều rất nhiều năm trước...

Lâu đến mức, trí nhớ của cô cũng tương đối mơ hồ.

Lúc đó, cô vừa được ông nội cứu thoát ra từ trong tay người giúp việc lòng dạ độc ác.

Cô sống ở căn nhà đó hơn một năm, mới được đón đến nhà chính nhà họ Thịnh.

Ngày đầu tiên cô ở nhà chính, ông nội kêu người chuẩn bị bữa cơm trưa phong phú hoan nghênh cô. Đồng thời, còn ra lệnh bắt buộc Thịnh Cát An đang sống cùng mẹ con Hồ Điệp Nhi bên ngoài, ngày hôm đó cũng phải trở về.

Ngày đó, Thịnh Cát An trở về.

Trong lòng Thịnh Thiên Kim, vừa có chút sợ hãi, lại có chút chờ mong.

Cho dù nói thế nào, người này cũng là ba cô, như tay với chân.

Ông nội nói với cô, ba cũng không biết chuyện bảo mẫu lòng dạ độc ác đã làm với cô, ba yêu cô, cô sẽ có một gia đình hoàn chỉnh...

Cho nên lúc đó, cô vẫn chờ mong Thịnh Cát An.

Sau cơm trưa, ông nội về phòng nghỉ ngơi, để Thịnh Cát An ở với Thịnh Thiên Kim.

Mặt Thịnh Cát An tràn đầy tươi cười.

Nhưng, ông nội vừa đi, nụ cười trên mặt ông ta cũng biến mất.

"Ba."

Thịnh Thiên Kim bé nhỏ, cố lấy hết can đảm, đi kéo tay áo ông ta, muốn thân thiết với ông ta.

Sau đó, cho dù bao nhiêu năm, cô cũng không quên được phản ứng của Thịnh Cát An với cô.

Giây phút cô đụng vào tay áo, Thịnh Cát An hất mạnh tay cô ra.

Tay cô đập lên ghế dựa, nhất thời đỏ lên.

Hốc mắt cô, mắt đầu ửng đỏ.

"Khóc? Mày dám khóc!"

Thịnh Cát An hung tợn trừng cô.

Vẻ mặt ông ta, khiến Thịnh Thiên Kim sợ tới mức quên cả đau lòng.

Thịnh Cát An nhìn chung quanh một chút, phát hiện chung quanh không có ai. Vì thế, nhìn Thịnh Thiên Kim chỉ đứng tới thắt lưng trước mặt ông ta, nói: "Tao ghét mày! Mày giống hệt người mẹ tự cho là thanh cao kia của mày, khiến tao cực kỳ ghét! Tao vừa nhìn thấy mày, dieendaanleequuydoon – V.O, tao đã hối hận sao lúc trước lại sinh mày ra! Mày nói xem, sao mày lại tới thế giới này?"

...

Khi đó cô còn rất nhỏ, nhỏ đến mức với kiến thức của cô, rất khó hiểu ý trong lời nói của ông ta.

Chỉ là trái tim cô, lại đau âm ỉ.

Sau này, cô dần dần lớn lên.

Cô học nhìn sắc mặt người.

Cô nhìn ra vẻ mặt Thịnh Cát An, cho dù ông ta cố gắng che dấu thế nào, cũng không che dấu được sự thật ông ta ghét cô.

Không, chính xác ra, là căm ghét!

Ông ta, căm ghét cô!

Có lẽ hình như vì đoạn thời gian ông nội qua đời mà cô hôn mê, nghe được những lời của Thịnh Cát An bên giường...

Ông ta hận cô!

Hận đến mức ông ta bắt đầu hỏi cô vì sao còn chưa chết? Vì sao nhiều lần phát bệnh, cuối cùng vẫn sống sót.

Lúc ông ta ở cạnh giường bệnh hỏi đứa con gái đang "hôn mê chưa tỉnh" của mình, Thịnh Thiên Kim hiểu ra, ông ta thật sự muốn cô chết!

...

Nghĩ đến đây, Thịnh Thiên Kim không còn tâm tình tiếp tục ngồi ở đây nữa.

Cô vuốt vuốt tóc bay tới trước trán, nói: "Nếu mục đích hai vị hẹn gặp tôi hôm nay chỉ vì giải bỏ 'hiểu lầm', chỉ sợ tôi đây phải nói tiếng xin lỗi. Dù sao theo tôi, giữa chúng ta, hoàn toàn không tồn tại 'hiểu lầm'."

Bởi vì tất cả tất cả, cũng không phải hiểu lầm, mà là chuyện đã từng xảy ra cực kỳ rõ ràng.

Cho dù Thịnh Cát An oán hận "đứa con gái" là cô, hay là Hồ Điệp Nhi trăm phương ngàn kế muốn giết cô, châm ngòi mối quan hệ "cha và con gái" cực kỳ bé nhỏ giữa bọn họ.

Hai người đối diện, có lẽ không ngờ rằng, Thịnh Thiên Kim sẽ gọn gàng dứt khoát như thế.

"Nếu không có chuyện gì khác, tôi đây về trước."

Thịnh Thiên Kim nói xong, cầm túi chuẩn bị đi.

"Đợi đã..."

Đúng lúc này, Thịnh Cát An mở miệng.