Linh ngượng ngùng đi xuống bếp, cũng không nghĩ nụ hôn đầu của bản thân lại mất theo cách ấy.
Nhìn những món ăn trên bàn Linh không nghĩ đó là do Việt chuẩn bị. Việt đi ra ngoài, vẫn còn thấy có chút gì đó gượng gạo.Tuy nhiên cũng cố gắng coi như không có chuyện gì xảy ra để Linh khỏi ngại ngùng.
- mấy món này là do anh làm cả sao?
- ừ, em ăn được không?
- tất nhiên là ăn được rồi. Sau này ai lấy anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
- em nghĩ như vậy?.
- ( gật đầu)
- Tôi thực ra đã tìm được người ấy rồi.
Linh đang ăn thì dừng lại. Chẳng hiểu sao lại thấy đau lòng. Sợ Việt nhận ra nên cố cười gượng.
- Chúc mừng anh nha.
- em không muốn biết người đó là ai sao?
- đâu có liên quan gì đến tôi.
Một vấn đề nhỏ ấy thôi cũng đủ cho 2 con người có hai cảm xúc buồn bã khác nhau.
Một lát sau.
Việt cho tay lên trán, rồi xoa xoa hai thái dương.
- anh làm sao thế?
- hơi đau đầu.
- tôi xin lỗi.
- chuyện gì?
- anh ốm mà vẫn phải nấu cơm.
- không sao?
Linh đi tới chỗ Việt, đặt tay lên trán anh xem có sốt không.
- may quá không sốt. Để tôi đi lấy thuốc cho anh.
Hàng lông mày của người ngồi đối diện nhíu chặt lại,ánh mắt như có thêm tia lửa.
Lại nghe Linh nói.
- vâng, em biết rồi.
Linh tắt điện thoại, còn chưa kịp cầm đũa thì cảm thấy có khí lạnh, ngước mắt nhìn lên bắt gặp ngay cái nhìn như bản thân nợ tiền mấy năm không trả từ tổng giám đốc.
Cô rụt rè hỏi.
- anh làm sao vậy?
- cuộc điện thoại vừa rồi...?
- à, anh Hải nhà cạnh nhà tôi anh ấy bảo tôi đi xem phim với anh ấy. Tôi bảo mai sẽ đi cùng anh ấy.
Ly nước trên tay Việt bị hạ một cách khá mạnh xuống mặt bàn, anh ta đứng dậy bỏ đi trước sự khó hiểu của Linh.
" bị làm sao vậy?"
Việt đi vào phòng lấy điện thoại gọi cho trợ lý.
- tôi cần tất cả tư liệu về người đàn ông tên Hải ở cạnh nhà Linh. Cậu mau điều tra cho tôi.
- em biết rồi.
Mặc dù Long cũng khá tò mò nhưng quyền hạn của một trợ lý là không được phép hỏi truyện riêng tư cấp trên, chỉ có thể nhận chỉ thị và làm theo mà thôi.
Việt vào phòng làm tiếp công việc, cảm giác ghen quả nhiên không thể khiến người ta dễ chịu.
Linh thu dọn xong muốn đem cho Việt một viên canxi, cô ở bên ngoài gõ cửa.
Bên trong không có tiếng trả lời, nghĩ anh ta có truyện gì xảy ra nên Linh vội đẩy cửa vào. Thấy anh ta nhàn nhã ngồi xem tài liệu lại thấy bực mình.
- sao tôi gọi mà anh không trả lời. Anh có biết ở bên ngoài tôi đã lo lắng cho anh như thế nào không? Anh tại sao lúc nào cũng như thế, vui buồn thất thường.
Linh đi tới chỗ Việt rồi đặt thuốc với nước xuống sau đó đi ra ngoài. Cô cũng tự biết là bản thân mình hơi quá bốc đồng nhưng khi ấy nghĩ anh ta có lẽ bất tỉnh nên mới không trả lời,đã rất lo lắng.
Việt nhất thời còn chưa tiếp nhận được, chỉ là bản thân hơi giận dỗi nên mới không nói gì, không nghĩ lại khiến Linh giận như vậy.
Linh đi ra bờ hồ, tâm trạng khi nãy đúng là có hơi tức giận thật nhưng khi nghĩ lại thì cũng không quá tủi thân nữa. Anh ta hàng ngày phải giải quyết rất nhiều việc, cũng chịu đủ mọi căng thẳng từ các dự án cho tới hợp đồng. Tâm trạng có nắng mưa thời tiết cũng là điều dễ hiểu.
- đang nghĩ gì?
Linh quay lại thấy Việt đứng ngay đằng sau. Anh ta chỉ mặc một chiếc áo mỏng, còn có thể nhìn thấy rõ cơ ngực rắn chắc bên trong, Linh tạm thời bị thu hút bởi cơ thể ấy, cứ nhìn mãi.
Việt ngồi xuống đối diện với Linh, rõ ràng là có thể ngồi xa một chút, nhưng tổng giám đốc của chúng ta đã không làm như thế, anh ta ngồi rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.