Việt đang dần không tin được những thứ đang xảy ra. Thật không nghĩ một ngày bản thân mặc áo Doraemon còn đến khu vui chơi dành cho mấy đứa trẻ con. Nhưng biết làm sao được, chỉ cần cô gái bên cạnh cảm thấy vui, cho dù có làm những điều điên khùng hơn nữa cũng không thành vấn đề.
Linh còn đặc biệt chuẩn bị cho việc một cái băng rô màu hồng phấn.
- nào, để em đeo giúp anh.
- em lấy luôn cái khẩu trang cho anh đi, anh là đàn ông, sao có thể đeo mấy cái này chứ.
- anh có đeo không?
- có ( vẻ mặt khóc không được cười cũng không xong. Hay nói cách khác đó chính là cam chịu)
- như vậy có phải ngoan không. Cúi thấp xuống một chút.
Nhìn hai người họ cứ như người khổng lồ và một cô bé tí hon.
Linh: khu vui chơi thẳng tiến.
Việt vào trong ôtô nhìn bản thân qua gương chiếu hậu mà méo mặt. Nếu để người khác nhìn thấy...
Tại khu vui chơi.
- em muốn chơi trò cưỡi ngưạ.
- mai anh đưa em đi.
- đi đâu?
- thì trại ngưạ.
- em muốn cưỡi ngựa gỗ ở kia. Anh có cần khoa chương thế không?
- mấy cái đó...
- đi thôi.
Linh còn không cần để ý Việt có muốn hay là không, lập tức bắt anh ngồi lên ngựa gỗ.
Ra đường không sợ bất cứ một ai, cho dù có bao nhiêu khó khăn trên thương trường cũng đều tự một mình giải quyết. Vậy mà về nhà lại sợ một Nguyễn Ngọc Linh bé nhỏ, vấn đề này không thể nào có thể lý giải được.
Thử tưởng tượng một người đàn ông cao gần mét tám ngồi trên một con ngựa gỗ bé xíu nó sẽ như thế nào, còn giải trí hơn cả một bộ phim hài ấy chứ.
Cho dù là không quen với những thứ đang xảy ra, nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Linh thì mọi thay đổi đều xứng đáng.
- trước đây em đã từng nghĩ qua rồi. Nếu như em yêu đương thì đầu tiên khi có người yêu là phải tới khi vui chơi, sau đó sẽ cùng uống rượu, làm một vài thứ điên khùng khác.
Linh kéo tay Việt rời khỏi khu vui chơi, nghĩ là phải ngay lập tức thực hiện, đó cũng là lý do Linh đi xem mắt chưa từng chọn bất kì ai, vì những con người nghiêm túc đạo lý đầy người ấy sẽ không bao giờ có thể chấp nhận.