Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 470: Bại lộ



P/s: Cảm ơn bạn mainguyen0 đã Đề cử 1 Nguyệt Phiếu cho truyện của mình nha.

....

Dương Tuấn Vũ cũng không muốn nhiều lời với ông già này, hắn giơ tờ nhiệm vụ lên nói:

- Tôi nhận 1 nhiệm vụ cấp A thì tới đây ghi danh được chứ?

Lão giả nghe thế hơi sững sờ, đôi mắt không khỏi trừng lên nhìn. Thực ra nhiệm vụ loại A cũng chẳng phải thứ hắn bất ngờ, mà bất ngờ ở chỗ lại có một tên lính mới dám nhận một nhiệm vụ cấp cao như thế.

Lão không khỏi nhíu mày nhìn kỹ tên này một chút rồi lắc đầu nói:

- Tất nhiên là được. Nhưng ngươi xác định? Biết Campell là nơi nào không? Nhiệm vụ này đã treo ở đây vài năm rồi mà chưa có người nào cầm vào tay. Nói nó tương đương với một nhiệm vụ cấp S cũng không ai phản đối. Ngươi với chút sức lực này thực sự muốn tới đó chính là tìm chết.

Dương Tuấn Vũ cũng đã đại khái đoán ra một hai, nếu thực sự nơi này an toàn, thì trong 6 tháng lật từng cọng cỏ kiểu gì cũng tìm được đủ 7 loại thảo dược, như thế chẳng phải một cái nhiệm vụ 50.000 điểm cống hiến sẽ ngon lành vào tay hay sao?

Thế mà lại không ai nhận, chứng tỏ nơi này vô cùng hung hiểm. Nhưng đến nước này hắn cũng không kỳ kèo nhiều, nếu chỉ hướng tới nhiệm vụ an toàn thì chỉ sợ cả đời này không thăng tiến gì được, chưa kể muốn đột phá sức mạnh, việc đối mặt với nguy hiểm là bắt buộc. Nếu không hoàn thành đi chăng nữa hắn vẫn có thời gian làm thêm các nhiệm vụ khác để đủ 3 nhiệm vụ một năm.

- Tôi nhận nhiệm vụ này, phiền ngài ghi chép giúp.

Lão giả cũng không phải kẻ già lắm lời, hắn đã khuyên nhủ rồi, cơ hội đều do mình giành lấy, nhiệm vụ có thể khó với người này nhưng dễ với người khác. Mà ngay cả các nhiệm vụ được coi là dễ cũng có thể đứt gánh giữa đường vì những nhân tố bất ngờ. Nên nói đúng ra không có thứ gì là hoàn toàn an toàn cả, đã ra ngoài làm nhiệm vụ là xác định đều có nguy cơ tử vong.

Nhìn cái thẻ ghi điểm của mình là con số 0 tròn trĩnh, Dương Tuấn Vũ không khỏi cảm khái nhớ đến ngày đầu hai bàn tay trắng lập nghiệp. Trải qua bao nhiêu chuyện hắn còn dựng lên được một đế chế kinh tế thì không có lý nào lại không một lần nữa có thể trở thành một siêu cấp lính tinh nhuệ với số điểm khủng bố cả.

Dương Tuấn Vũ sau khi rời khỏi khu nhận nhiệm vụ, hắn tới quân y thăm hỏi và động viên những đồng đội cũ sau đấy nhanh chóng về nhà chuẩn bị đồ để lên đường. Trước khi đi hắn cũng dặn các anh em ở lại tranh thủ luyện tập nâng cao năng lực, và sớm ngày thăng cấp lính tinh nhuệ. Sau này cấp độ cao rồi, kể cả cấp độ sức mạnh không bằng người thì ai cũng phải cấp cho họ chút mặt mũi.

Nhưng khi sắp xếp đồ, nhìn vào một góc nhà hắn mới phát hiện có thêm một cái túi, thứ này chắc chắn không phải của hắn. Vậy rốt cuộc là ai để lại?

Tới khi mở ra, hắn mới rõ ràng, thứ này là Dương Tử đã giúp hắn lấy từ tên Huyết Sát, lần đó cả hai đã đánh cược, kẻ nào thắng kẻ đấy sẽ nhận được toàn bộ mọi thứ của kẻ thua. Khi đó trọng tài đã tuyên bố hắn thắng cuộc thì đương nhiên mọi đồ vật ở chỗ Huyết Sát đều thuộc sở hữu của hắn. Nhưng mấy ngày qua thực sự là có không ít việc nên hắn tự nhiên quên bẵng mất mình còn một màn đánh cược như vậy.

Đồ đạc của Huyết Sát thực sự chẳng có là bao, có lẽ tài sản quý báu nhất của hắn chính là thanh Đại Huyết Đao và một bộ bí kíp võ công chuyên dùng để phát huy thanh vũ khí này. Nhưng mấy đồ này hắn không thích dùng. Đao mặc dù được coi là vũ khí của bậc đế vương nhưng hắn lại cầm không mấy thuận tay. Có lẽ ngoài thương ra thì cung chính là hai thứ hắn cảm thấy hợp với mình nhất.

Nghĩ tới cung Dương Tuấn Vũ không khỏi có một trận ngứa ngáy khi mà giờ đây thị giác của hắn đang có xu thế ngày càng mạnh mẽ, nếu không sử dụng một vũ khí tầm xa thì quá lãng phí rồi. Nhưng cái thứ đồ chơi ngày trước hắn từng làm quả thực chỉ thích hợp với kẻ tân thủ (người mới), còn bây giờ chỉ sợ hắn kéo dây cũng làm đứt cung thì …

Hắn nghĩ một hồi cuối cùng muốn tới khu quầy hàng trên Cự Phủ Sơn xem có thứ nào hợp với tay mình không, nếu có hắn không ngại quẹt thẻ mua lấy một món. Tiền hiện tại hắn không quá nhiều nhưng chắc cũng đủ mua một cây cung chứ? Xoa xoa cằm nghĩ nghĩ, hắn liền khẳng định dù có bán giá cắt cổ thì cũng không tới 1 tỷ một cây cung đi.

Xem thêm một chút, cứ tưởng không có gì không ngờ lại phát hiện mấy tờ nhiệm vụ, ít đồ đạc gì đó, cùng với một tờ giấy có điểm chỉ cùng một cái thẻ ngân hàng loại bạch kim (dành cho khách hàng VIP) đang sáng lấp lánh.

Mở mấy tờ nhiệm vụ ra đối chiếu với mấy đồ vật hình thù cổ quái thì chợt vô cùng mừng rỡ.

Sở dĩ như vậy là vì tên Huyết Sát này cũng được coi là một kẻ có danh tiếng không nhỏ, hắn khi còn sống đang giữ danh hiệu lính tinh nhuệ cấp B. Lần này hắn chơi lớn, một lúc nhận 3 cái nhiệm vụ tìm đồ vật cùng ám sát, mà 3 nhiệm vụ này không ngờ hắn đều làm xong. Nhưng chưa trả nhiệm vụ đột nhiên lại gặp Dương Tuấn Vũ ở Nhiệm vụ đường, liền nổi lên một hồi châm biếm, dẫn tới sinh tử chiến. Mà khoan…

Dương Tuấn Vũ nhận thấy cái lý do châm biến rồi thành ra một hồi oanh động sinh tử chiến trên Quảng Thiên Môn chỉ sợ không phải là tác phong thường xuyên ở đây. Rõ là vậy, bởi vì hắn còn nhớ lúc hai người đi ra sân đấu, nhiều kẻ xung quanh đã nói Quảng Thiên Môn đã lâu lắm rồi không còn sinh tử chiến. Nếu có cũng là một hồi tỷ thí phân cao thấp mà thôi.

Dương Tuấn Vũ nhăn mày suy nghĩ: “Vậy tại sao tên này lại muốn cùng mình kẻ chết ta sống? Có ý nghĩa gì với hắn sao? Mà trong khi cả hai đều chưa từng gặp mặt, thậm chí chưa từng có mâu thuẫn tại sao hắn lại nhắm vào mình? Khoan … tên này làm sao biết được mình có một cô vợ xinh đẹp? Việc này chỉ sợ không đơn giản như thế.”

Hắn nhìn thấy còn có một cái thẻ ngân hàng cùng một tờ giấy. Mở tờ giấy ra hắn liền biết nguyên nhân.

“Bên mua: Nguyễn Văn An. Bên nhận: Huyết Sát.

Nhiệm vụ: Lấy đầu Dương Tuấn Vũ.

Phần thưởng: 1.000.000 $ (20 tỷ VNĐ).

Hình thức: Chuyển khoản trước 500.000 $, xong việc nhận thêm 500.000 $.”

Dương Tuấn Vũ nhìn cái dấu máu đỏ điểm chỉ ở dưới, lại nhìn chiếc thẻ ngân hàng đang sáng chói mắt thì cười cười.

Nguyễn Văn An khẳng định không phải người hắn quen biết, nhưng có cái họ “Nguyễn” kia thì lại khác. Đám người Nguyễn gia kia cũng không phải toàn kẻ ngu, bọn chúng có lẽ đã nhìn thấy mùi vị âm mưu lẩn sau lần phá tan đám cưới đó rồi. Chỉ sợ giờ này Nguyễn Bá Nhật đã được xác minh chính là con của Nguyễn Dật Khiêm, và như thế trò mà hắn bày ra đã bị phá vỡ.

Người đứng sau chuỗi âm mưu này là ai? Chỉ sợ Nguyễn, Trần và Lý gia ba nhà đều không cần đoán cũng biết là hắn động chân động tay vào. Có lẽ ở ba đại gia tộc này cũng là một trận gò bay chó chạy, giờ này chắc chắn người bọn chúng muốn tiêu diệt nhất chính là mình. Nghĩ vậy hắn không khỏi lo lắng cho mọi người trong nhà.

Lần này chỉ sợ dự án muốn nuốt Nha Trang và Phú Quốc sẽ không được yên bình, Phong lão chắc sẽ phải tốn không ít tâm cơ nếu muốn thắng, nhưng có thứ khiến hắn rất tự tin đó là công nghệ quân sự mà Thịnh Thế có thể đem tới. Thứ này đảm bảo đang là món hấp dẫn trí mạng đối với lão đại trên cao tầng.

Ngoài biển Đông những tàu thuyền của Trung Quốc chính là đang liên tục tăng thêm số lượng, các vụ ngư dân mất tích cũng được báo chí công khai đưa tin. Thứ này cũng không phải là hắn đoán mà chính là lịch sử đã xảy ra ở kiếp trước.

Dù kiếp này mọi thứ đã thay đổi rất nhiều nhưng thuyết âm mưu Đường Lưỡi Bò kia tin chắc không phải là ngày một ngày hai mà thành hình, rõ ràng nó đã được tính toán và chuẩn bị kỹ lưỡng rồi.

Người dân cũng đang rất lo lắng. Nếu bây giờ bỗng nhiên Thịnh Thế tổ chức họp báo công khai muốn xây dựng một nhà máy đóng thuyền và một công ty cung cấp nhu yếu phẩm, trang thiết bị và vũ khí cho quân đội thì còn sợ không được nhân dân và các cao tầng quan tâm, ưu đãi hay sao?

Mà muốn đóng tàu đương nhiền cần một vịnh, một cảng nước sâu thật tốt. Việt Nam tuy đường bờ biển dài 1.650Km nhưng có thể tìm một cảng tốt không dễ. Mà xây một cảng đâu phải trong vòng vài tháng là xong, chỉ sợ nhanh cũng cần 3 tới 5 năm. Tới lúc đó ai biết tình hình chiến sự như nào?

Tuy vậy, chính phủ chắc chắn cũng không dễ dàng giao vịnh Cam Ranh cho Thịnh Thế muốn làm gì thì làm. Ở đó đã có rất nhiều giáo sư, kỹ sư và thợ đóng tàu chuyên nghiệp, nơi đó cũng là nơi ra đời của một số thiết bị cảnh sát biển cùng như tàu thủy của Việt Nam. Chỉ có điều các Quái vật chiến đấu thực sự như tàu ngầm thì Việt Nam chưa có chiếc nào, còn các tàu chiến trên biển cũng rất hạn chế về số lượng cũng như chiến lực.

Điển hình như quân sự biển, những quốc gia khác, mà chẳng nói đâu xa, như Trung Quốc cũng có tới hơn 40 chiến tàu ngầm. Trong khi hắn nhớ, HQ-182 là chiếc Kilo đầu tiên Việt Nam tiếp nhận. Ngày 31/12/2013, tàu vận tải hạng nặng Rolldock Sea chở theo tàu ngầm HQ-182 về đến quân cảng Cam Ranh (Khánh Hòa).

Như vậy tới cuối năm 2013, tức là cần 1 năm nữa, Việt Nam mới có chiếc tàu ngầm đầu tiên có tác dụng hỏa lực hiện đại. Trong thời gian đó, hắn còn nhớ như in biết bao lần dàn khoan Trung Quốc mạnh mẽ bất chấp sự phản đối ngoại giao của Việt Nam mà tiến vào lãnh hải của nước ta mà thăm dò dầu khí. Rồi nhiều lần cắt mạng cáp quang cùng là do tàu cá của chúng cắt đứt khiến mạng thông tin của Việt Nam thực sự tê liệt, điêu đứng, thiệt hại nếu tính ra sợ phải lên con số mấy trăm tỷ.

Nước ta dân còn nghèo, mỗi số tiền hao phí chính là mồ hôi xương máu của họ. Nên Dương Tuấn Vũ biết, đây chính là thời cơ chín muồi để Thịnh Thế xâm nhập thành công ở lĩnh vực quân sự.