Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 154: Giữ kín bí mật cho tôi



Hứa Cát Anh tự nhiên cười nói: “Tôi đã nói như vậy rồi, chắc là trợ lý Tần không cần phải giả vờ ngu ngốc nữa chứ. Mặc dù tuổi tác của cô không lớn, nhưng mà căn bản cũng không phải là một người đơn thuần gì hết, đầu óc, còn có những chuyện mà cô đã trải qua đều bộc lộ rõ dã tâm của cô rất lớn, tại sao bây giờ lại có thể hạ thấp địa vị của mình mà cam tâm tình nguyện làm một trợ lý nhỏ tốn công lại không có kết quả?”

Tần Tuyết Nhi thấy chuyện của mình đã bị Hứa Cát Anh vạch trần không còn gì, chuyện đã không còn chỗ để quay đầu. Thế là căn bản không buồn nổi giận: “Vậy tổng giám Hứa cần tôi làm cái gì?”

Hứa Cát Anh cười: “Nếu như chuyện mà tôi vừa mới nói bị truyền ra ngoài, chắc hẳn là sau này trợ lý Tần sẽ trải qua một cuộc sống khó khăn ở thành phố này, đến lúc đó, không có một công ty nào dám thuê cô, cho nên là..."

Sắc mặt của Hứa Cát Anh đã bớt huênh hoang một chút, nhưng mà sự âm hiểm trong đôi mắt lại không hề giảm bớt so với lúc nãy: “Nếu như để tôi phát hiện ra cô nói chuyện mà tôi vừa mới nói ra bên ngoài, vậy thì tôi sẽ làm cho thanh danh của cô nát mất ở tập đoàn Mạc thị, hành vi tàn nhẫn làm thâm hụt tiền công của công ty, chỉ cần một khi bị truyền ra ngoài, chắc là cô không thể nào tìm được công việc tiếp theo đâu nhỉ?”

Trong giọng nói của Hứa Cát Anh đầy vẻ đắc ý, cô ta mỉm cười nhìn Tần Tuyết Nhi, hưởng thụ nhìn biểu cảm âm u của đối phương.

“À đúng rồi, quên nói cho cô biết, từ trước đến nay con người của tôi làm việc, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì làm cho xong, nếu như để tôi phát hiện cô có chuyện như thế, vậy thì đương nhiên tôi sẽ cố gắng lợi dụng nó trong cuộc sống sau này. Đơn giản mà nói, đó chính là sau này, tôi cần cô làm việc cho tôi.”

Tần Tuyết Nhi lộ ra một nụ cười đã hiểu rõ, cô ta im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Được, tôi đã hiểu ý của tổng giám Hứa, chuyện tối nay tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho cô. Về phần sau đó, cô cần phải tôi làm cái gì, cứ việc dặn dò là được.”

Nói đến đây, Hứa Cát Anh mới thỏa mãn mà nhẹ gật đầu.

Chờ đến khi Tần Tuyết Nhi đi xa rồi, Hứa Cát Anh mới cười nhạo lên tiếng: “Chậc, cái gì mà đơn thuần thiện lương, vừa mới du học về, đứng trước lợi ích cùng với thanh danh, tính tình chẳng phải sẽ xấu xa như vậy à. Đường Hoài An... cô cứ chờ mà xem.”

Lúc Tần Tuyết Nhi trở về vị trí làm việc, cô ta mới nhận thấy khí thế của mình hoàn toàn bị rút sạch. Lúc đầu, cô ta cho là bây giờ mình đã vào Mạc thị, khiêm tốn làm việc thì có thể tránh nhớ lại khoảng thời gian nghĩ lại mà sợ của trước kia.

Nhưng mà không ngờ tới đó chính là... cái cô Hứa Cát Anh đó lại điều tra mình.

Ân oán giữa cô ta và Đường Hoài An chính là chuyện của bọn họ, tại sao bây giờ lại bất ngờ dây đến mình vậy chứ?

Ba mẹ của Tần Tuyết Nhi đã qua đời trong tai nạn giao thông lúc cô ta và em trai vẫn còn nhỏ, sau đó, cô ta nhờ vào những người có lòng tốt trong xã hội giúp đỡ hoàn thành việc học, thậm chí còn ra nước ngoài du học, người khác đều ghen tị vận may của cô ta rất tốt, có thể có được nhiều người trợ giúp như thế. Nhưng mà trong lòng của cô ta biết rõ, cuộc sống này không công bằng đối với cô ta.

Một năm trước, cậu em trai Tần Tử Thiên mười lăm tuổi của cô ta bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư xương, cần dùng tiền gấp. Bệnh tật của người thân là một cái hố sâu không đáy, mặc dù tiền lương khi đó của Tần Tuyết Nhi không phải là thấp, nhưng mà đối mặt với tiền thuốc men đắt đỏ của em trai, cô ta vẫn không có cách nào hết.

Cho nên, cuối cùng cô ta rơi vào đường cùng. Sau khi làm ra loại chuyện làm cho cô ta cảm thấy vô cùng hối hận, rốt cuộc sự việc bị bại lộ, bị cấp trên trực tiếp của cô ta phát hiện ra. Đêm hôm đó, công ty lập tức lật trời.

Để kiểm soát công quỹ bị thất thoát không phải là một chuyện nhỏ, sau khi trải qua một buổi họp, lãnh đạo công ty thương tình Tần Tuyết Nhi vẫn còn trẻ, không muốn làm cho thanh danh của cô ta thê thảm như thế, nhất trí quyết định tự mình tiến hành đuổi việc cô ta, không công bố ra bên ngoài.

Chuyện cũ phát lại ở trong đầu, giống như là chuyện vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua, Tần Tuyết Nhi mất hết can đảm, hoàn toàn không nghĩ tới mình lại bị Hứa Cát Anh nắm thóp.

Đối với cô ta, Đường Hoài An là một cấp trên rất tốt, dạy cho cô ta rất nhiều thứ, mình đối xử với cô cũng rất tốt, nhưng mà... cô ta không có cách nào khác, điểm yếu chí mạng của cô ta đã bị Hứa Cát Anh nắm trong lòng bàn tay, cô ta không muốn để cho tiền đồ của mình bị hủy hoại...

Đầu của cô ta đau như muốn nứt ra, nằm ở trên bàn làm việc nghỉ ngơi trong chốc lát, lại nghe thấy cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, lúc ngẩng đầu nhìn lên thì lại nhìn thấy Hứa Cát Anh.

“Bây giờ tôi muốn đi thông báo với Đường Hoài An chuyện tiệc hợp tác vào tối nay, trợ lý Tần đi cùng với tôi đi.”

Tần Tuyết Nhi mặt không đổi sắc nhìn Hứa Cát Anh, trên mặt của người phụ nữ này tràn đầy ý cười, dường như là chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra.

Cô ta ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Hứa Cát Anh: “Tại sao lại muốn tôi đi?”

Hứa Cát Anh bước về phía trước một bước, một tay chống ở bên phải bàn làm việc, Tần Tuyết Nhi chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu của mình đột nhiên lại có một bóng đen bao phủ.

Ngước mắt nhìn lên, đối diện với ánh mắt của Hứa Cát Anh, cho dù có lợi hại như thế nào thì cũng là một người vừa mới hơn hai mươi tuổi, lúc này, chỉ có thể trợn mắt nhìn Hứa Cát Anh.

“Lúc nãy cô đồng ý với tôi một cách tùy tiện như vậy, ít nhất tôi cũng nên thông qua một vài chuyện để đánh giá sự quyết tâm của cô, nếu không thì tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cô đây?”

Tần Tuyết Nhi im lặng cúi đầu, thật lâu sau, cô ta mới nói: “Được, đi thôi.”

Tiện tay cầm lấy mấy phần tài liệu cần Đường Hoài An ký tên, Hứa Cát Anh đi ở đằng trước, hai người đi về phía phòng làm việc của Đường Hoài An.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Đường Hoài An đang xem xét tài liệu, cô không ngẩng đầu lên: “Vào đi.”

“Phó tổng Đường.”

Là giọng nói của Hứa Cát Anh, Đường Hoài An nhíu mày, trong lòng có hơi kinh ngạc, nhìn thấy phía sau cô ta còn có Tần Tuyết Nhi đang ôm theo tài liệu.

Tần Tuyết Nhi nhẹ nhàng đặt đồ lên trên bàn làm việc của Đường Hoài An, lại lui về phía sau một bước, không nói lời nào, Đường Hoài An cảm thấy kỳ quái, mới lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”

Vẫn là trầm mặc, trong lòng Tần Tuyết Nhi cảm thấy khó lựa chọn, cô ta quay đầu nhìn về phía Hứa Cát Anh, rõ ràng là trong mắt của người kia ẩn chứa một tia cảnh cáo, trong lòng liền run lên một cái.

Rốt cuộc, Tần Tuyết Nhi cũng nói: “Không có gì, đây là một vài văn kiện cần có chữ ký của chị, chị ký xong rồi thì tôi lại đến lấy.”

Đường Hoài An sửng sốt một chút, vô thức nhẹ gật đầu. Trong nháy mắt đó, cô cảm thấy ngày hôm nay thái độ của Tần Tuyết Nhi đối với mình hình như là quá cung kính, mặc dù bình thường cô gái này đều rất lễ phép, nhưng mà dù sao thì ngày hôm nay cũng làm cho người khác cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Hơn nữa, không biết tại sao Đường Hoài An cứ luôn cảm thấy Tần Tuyết Nhi vừa mới quay người đi khỏi, trong ánh mắt đang nhìn mình còn có một ý vị khác.

Nhưng mà lúc này Hứa Cát Anh đang có mặt ở đây, cô cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều chuyện như thế.

Đường Hoài An không muốn phải nói chuyện với Hứa Cát Anh, cô trực tiếp nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, bây giờ tôi bận rất nhiều việc.”

Hứa Cát Anh nghe nói như vậy thì nở một nụ cười giễu cợt, nói: “Thật sự không biết một phó tổng chỉ có cái danh thì có chuyện gì để làm.”

Đường Hoài An nổi giận, nặng nề đập tài liệu ở trong tay lên bàn làm việc: “Rốt cuộc là cô muốn nói cái gì? Không có chuyện gì khác thì đi ra ngoài đi, đừng có làm phiền công việc của tôi.”

Hứa Cát Anh khẽ cười một tiếng: “Thật ra thì cũng không phải là chuyện lớn gì đâu, dự định tối nay tôi sẽ đi tham gia bữa tiệc hợp tác, thật ra thì chủ yếu là bước cuối cùng kí hợp đồng, mọi việc còn lại đã thương lượng xong rồi. Tuy nhiên, tôi lại tạm thời có việc, cho nên không đi được, nên tôi đã đề nghị với Mạc tổng là đề cử cô đi.”

Đường Hoài An lạnh lùng nhìn cô ta: “Trong công việc, cô dựa vào cái gì mà tự ra quyết định thay cho tôi?”

Hứa Cát Anh từ chối cho ý kiến, khoát khoát tay: “Tôi nói là tôi chỉ đề cử cô thôi, người ra quyết định không phải là Mạc tổng à, nếu như cô không tin thì bây giờ cô có thể lập tức đi hỏi anh ấy.”