Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 156: Cơ hội của anh đến rồi



Lúc trở lại phòng, Nghiêm Khôn đặt hợp đồng cần ký lên trên bàn, Đường Hoài An cũng ngồi vào vị trí của mình.

“Đường tổng, bây giờ chúng ta có thể ký tên rồi.” Nghiêm Khôn vừa cười vừa nói.

Đường Hoài An gật đầu, sau đó hai người liền trao đổi tài liệu cho nhau.

Lúc bữa tiệc sắp kết thúc, Nghiêm Khôn lại đột nhiên nâng ly rượu lên đưa cho Đường Hoài An: “Đường tổng, hợp tác vui vẻ.”

Đường Hoài An mỉm cười nhận lấy: “Hợp tác vui vẻ.”

Khóe mắt của cô liếc nhìn về phía bình rượu vừa mới đổ, đã không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là một bình rượu vang mới, chắc là ly rượu mà mình đang cầm ở trên tay là được rót ra từ trong đó, trong lòng của Đường Hoài An không khỏi khen Nghiêm Khôn chu đáo.

Sau khi nói hợp tác vui vẻ với nhau xong, Đường Hoài An muốn về nhà sớm để thay cái váy, thế là liền nói tạm biệt với Nghiêm Khôn.

Dưới tầng hầm đỗ xe cực kỳ lớn của khách sạn Đế Hào, Đường Hoài An di chuyển vài vòng ở bên trong thì mới tìm thấy xe của mình, đi thẳng tới đó. Không biết có phải là bởi vì uống rượu, cô cảm thấy đầu óc của mình có hơi choáng váng.

Cơ thể cô dường như là không còn sức lực, theo bản năng, trong đầu Đường Hoài An cảm thấy bất an, thừa dịp lúc mình vẫn còn tỉnh táo, cô liền nhanh chóng khởi động xe chạy về nhà.

Nhưng mà xe vừa mới chạy lên khỏi sườn dốc của bãi đỗ xe, Đường Hoài An liền cảm thấy bàn chân đang giẫm lên chân ga và thắng xe gần như đã hoàn toàn không có sức lực, trong lòng của cô cảm thấy rất nghi ngờ. Sau đó, một cảm giác choáng váng to lớn ập tới.

Không có cách nào khác, Đường Hoài An đành phải chậm rãi dừng xe ở ven đường, tiện tay cầm lấy ly nước ở bên cạnh uống một ngụm, nhưng mà cảm giác bất lực trên người vẫn không biến mất. Hơn nữa, không biết tại sao, thậm chí cô còn cảm thấy sâu trong người mình đang có một loại cảm giác khô nóng từ từ lan tràn, giống như là một giọt mực rơi vào trong nước.

Cảm giác bồn chồn ở trong lòng càng ngày càng mãnh liệt hơn, tay chân hoàn toàn không thể làm được gì. Lúc này, cô có trực giác mình đã gặp phải chuyện gì đó, trong đầu Đường Hoài An đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, ngay cả chính cô cũng bị giật mình.

Cô đột nhiên rất muốn gọi điện thoại cho Mạc Tư Quân, nhưng mà sự tỉnh táo còn sót lại ở trong đầu làm cuối cùng cô không nhấn gọi vào số điện thoại đó.

Ở phía xa xa khoảng chừng mười mét, có một chiếc xe khó thấy đậu ở đó, bởi vì phía trên của nó đúng lúc là một cái cầu vượt rất lớn rất rộng, cho nên toàn bộ chiếc xe đều chìm trong bóng tối.

Hứa Cát Anh ngồi ở vị trí ghế lái, trong mắt mang theo cảm xúc vui vẻ nhìn về phía xe của Đường Hoài An đang đậu, thị lực của cô ta vô cùng tốt, thậm chí còn có thể nhìn thấy bây giờ người ở trên xe đang dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Móng tay trên bàn tay phải được sơn màu đỏ bỗng nhiên lại nâng lên, ngón tay của Hứa Cát Anh thon dài trắng nõn, trên tay của cô ta cần một cái điện thoại di động, ngón tay tinh tế nhẹ nhàng bấm một cái, gọi qua một số điện thoại.

“Xin chào, Triều tổng?”

Người ở đầu dây bên kia điện thoại nói một câu chờ một chút, Hứa Cát Anh nhận thấy hoàn cảnh ở phía bên kia dường như vô cùng yên tĩnh, không thích hợp nghe điện thoại.

Vài giây sau, giọng nói trầm ổn của Triều Thế Minh mới truyền tới: “Đã trễ như thế rồi, có chuyện gì vậy?”

Hứa Cát Anh nhìn mục tiêu của mình, khẽ cười nói: “Triều tổng, cơ hội của anh đến rồi.”

“... có ý gì chứ?”

Hứa Cát Anh nói thẳng kế hoạch của mình: “Tôi đã dùng chút thủ đoạn nhỏ để tối nay Đường Hoài An đến ký hợp đồng giúp cho tôi, đối phương là người đã từng được ba của tôi giúp đỡ, cho nên tôi đã mua chuộc bọn họ, để bọn họ bỏ thuốc vào trong rượu, bây giờ Đường Hoài An đã sắp hôn mê bất tỉnh.”

Lúc đầu, còn tưởng là sẽ nhận được lời khen ngợi của Triều Thế Minh, nhưng mà không nghĩ tới trong điện thoại lại truyền đến âm điệu tức giận kìm nén của người đàn ông: “Cô lặp lại lần nữa?”

Hứa Cát Anh có thể nghe ra được điểm không thích hợp từ trong giọng nói của Triều Thế Minh, nhưng mà giọng điệu của cô ta vẫn như mây trôi nước chảy: “Triều tổng, tôi biết anh là một người thương hoa tiếc ngọc, chỉ là về phương diện tình cảm nam nữ, trên thế này, phải nói như thế nào đây nhỉ? Nói thật thì tôi rất xem thường loại người e dè giống như anh, thật sự rất khó khi để một người có tính tình giống như anh dỗ dành một người phụ nữ bằng những lời hay ý đẹp, người như thế nào thì làm việc như thế đó, chẳng qua là tôi chỉ giúp anh một tay mà thôi.”

Đã hoàn toàn chạm vào ranh giới cuối cùng của Triều Thế Minh, anh ta không biết là cũng có một ngày mình sẽ có tâm trạng như thế.

“Cô Hứa, cô như vậy là đang phá hỏng chuyện của tôi.”

Hứa Cát Anh không nhanh không chậm trả lời: “Triều tổng, tôi không quan tâm những chuyện đó, giữa tôi và anh chính là mối quan hệ hợp tác, dù sao thì tôi cũng đã làm những chuyện mà mình nên làm, có đến hay không tùy ý anh.”

Sau khi nói xong, ngón tay tinh tế vẩy một cái, liền cúp điện thoại.

Triều Thế Minh ở đầu dây bên kia nghe thấy âm thanh máy bận trong điện thoại, thấp giọng mắng một câu.

Người đàn ông với sắc mặt u ám bước nhanh vào trong phòng họp, giọng nói trầm thấp, ngắn gọn ra lệnh: “Tạm thời cuộc họp chỉ tiến hành đến đây, mọi người tan họp.”

Chiếc Maybach màu đen phóng nhanh dưới đèn đường trong đêm tối, tay trái của Triều Thế Minh nắm thành quyền, chống ở trên cằm mình. Lúc này, anh ta không hiểu rõ rốt cuộc là trong lòng mình đang suy nghĩ cái gì.

Lúc anh ta nghe thấy Hứa Cát Anh nói là mình đã bỏ thuốc Đường Hoài An từ trong điện thoại, trong lòng của anh ta vô cùng phẫn nộ, người phụ nữ đó, rốt cuộc là cô ta có lá gan lớn cỡ nào mà lại dám ra tay với Đường Hoài An.

Nhưng mà không thể phủ định, anh ta đang âm thầm suy đoán những lời mà Hứa Cát Anh vừa mới nói. Đúng là như thế, trong kinh doanh, từ trước đến nay anh ta đều làm việc rất quả quyết, nhưng mà lần này đối diện với Đường Hoài An, thế mà anh ta cứ dây dưa như vậy, ngay cả chính mình còn không nhận ra.

Nghĩ đến đây, chân ga lại bị Triều Thế Minh đạp mạnh một đạp, dựa theo địa chỉ mà Hứa Cát Anh đã cho, rốt cuộc anh ta cũng đã chạy đến nơi sau hai mươi phút.

Sau khi xuống xe, đầu tiên anh ta nhìn thấy xe của Hứa Cát Anh.

Hứa Cát Anh thời thời khắc khắc chú ý đến đồng tĩnh của Đường Hoài An ở phía bên kia, đột nhiên cảm thấy cảnh cửa sổ bên trái của mình có một bóng râm, cô ta hiểu ý cười một tiếng, quay đầu lại mở cửa xe ra.

Hai người đứng ở bên cạnh xe.

Gió đêm thổi tới làm mái tóc dài của Hứa Cát Anh bay lất phất trên gương mặt cô ta, cộng thêm trang điểm tinh xảo, càng làm tôn lên vẻ quyến rũ của cô ta.

“Triều tổng, tôi biết là chắc chắn anh sẽ đến mà.”

Triều Thế Minh chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Hứa Cát Anh, liền đi thẳng vào vấn đề: “Cô ấy đang ở đâu?”

“Kìa.”

Hứa Cát Anh hơi há miệng, phát ra một âm tiết ngắn gọn, đồng thời còn hất cằm về phương hướng xe của Đường Hoài An.

Triều Thế Minh lạnh lùng nhìn cô ta một chút, thuận theo ánh mắt của cô ta mà nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy xe của Đường Hoài An, chỉ là bởi vì khoảng cách quá xa, anh ta chỉ có thể nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi ở vị trí ghế lái thông qua kính chắn gió.

Giọng nói của Hứa Cát Anh lại vang lên ở sau lưng: “Được rồi, coi như chuyện của tôi đã kết thúc, Triều tổng, tiếp theo phải xem chính anh.”

Sau khi nói xong câu đó, cô ta nhìn Triều Thế Minh bằng một ánh mắt sâu xa, trong đôi mắt quyến rũ tràn đầy ý cười, không đợi đối phương trả lời, cô ta liền ngồi vào trong xe rồi hiên ngang đi khỏi.

Triều Thế Minh cảm thấy không thể tiếp tục chậm trễ thời gian, nhu cầu cấp bách hiện tại của anh ta là cần phải biết tình huống cụ thể của Đường Hoài An. Hứa Cát Anh nói là cô đã bị bỏ thuốc, rốt cuộc là thuốc gì vậy chứ, có khi nào nguy hiểm đến tính mạng không đây?

Triều Thế Minh đi đến trước xe Đường Hoài An, anh ta mở cửa xe ra, cả khuôn mặt Đường Hoài An đều hiện lên nét đỏ hồng nhàn nhạt, nhìn cô giống như không hẳn hoàn toàn mất đi ý thức, đôi mắt thanh tịnh bình thường lúc này đang nửa nhắm nữa mở, giống như là đang khó chịu, nhưng mà lại lộ ra một cảm giác quyến rũ khó nói thành lời.

Yết hầu của Triều Thế Minh không khỏi căng cứng.

Anh ta híp mắt lại, mình là người thường xuyên thấy sóng to gió lớn, rốt cuộc là Đường Hoài An bị bỏ thuốc gì, anh ta vừa mới nhìn thì lập tức có đáp án ngay.

Thấy Đường Hoài An bởi vì thân thể khô nóng mà muốn cởi áo sơ mi của mình ra, Triều Thế Minh không thể kiềm chế mà chậm rãi đến gần cô gái đang ngồi trên ghế lái, hơi thở như lan, ánh mắt rã rời, đôi môi nhẹ cử động, không biết là đang nói cái gì đó.

Trong nháy mắt, đôi mắt sắc bén của Triều Thế Minh trở nên sâu sắc, trong lòng của anh ta đã có đáp án.

Cơ thể nhẹ nhàng mảnh mai của Đường Hoài An được ôm ra ngoài, người đàn ông nện bước chân đi vào đại sảnh trong khách sạn ở bên cạnh.