Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 90: Nghe rõ lời của tôi



Mái tóc dài của Đường Hoài An xõa dính trên má, cảm giá đau đớn và khoái cảm từ cơ thể mang tới khiến mắt của cô phủ một tầng hơi nước mỏng, ngay cả ánh đèn bên ngoài cửa sổ cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Cô biết mục đích Mạc Tư Quân lần này công thành chiếm đất đối với cô, anh chỉ là muốn nhìn dáng vẻ cô cầu xin, nhưng cô đã xác định đối đầu đến cùng với anh. Truyện Linh Dị

“Đau không?” Giọng nói của Mạc Tư Quân vẫn lãnh đạm mà kiềm chế, giống như cả sự việc anh không phải là người khơi mào vậy.

“Ừm... đau.” Giọng nói của Đường Hoài An có hơi run rẩy.

“Đau thì kêu ra.”

Đường Hoài An rất tức giận, đưa tay ra sau lưng muốn đánh Mạc Tư Quân, nhưng bởi vì do tư thế không tiện, cho nên dù dùng hết sức căn bản không có đánh được anh, Mạc Tư Quân đưa một tay ghi tay trái của Đường Hoài An ở đằng sau lưng của cô, Đường Hoài An bị chế phục hoàn toàn.

Khoái cảm trong cơ thể ập tới từng cơn, ngay cả Đường Tư Quân cũng gần như sắp cảm thấy mình không chống đỡ được rồi.

Cuối cùng, Đường Hoài An rên một tiếng: “A... Mạc Tư Quân, anh khốn kiếp...”

Bởi vì quay lưng với anh, cho nên Đường Hoài An không nhìn thấy trên mặt của người đàn ông sau lưng hiện ra một nụ cười đắc ý, cô chỉ có thể từ hình ảnh phản ngược của cửa sổ sát sàn nhìn thấy vai của Mạc Tư Quân, săn chắc mà có lực, bên trên phủ đầy nước.

“Mạc Tư Quân, Mạc Tư Quân...”

Giữa bọn họ từng có rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên, cô thâm tình gọi tên của anh vào lúc này như vậy.

Sau khi vận động xong, cả căn phòng trở lại yên tĩnh và trầm mặc, khi Đường Hoài An tưởng r Mạc Tư Quân sẽ không có động tác gì nữa, anh lại đột nhiên lôi vai của cô, đầu cúi xuống, cắn mút mạnh trên cổ của cô, ở vị trí dấu hôn màu đỏ đó, giống như một ác ma hút máu đang dùng sức.

Sức lực của Mạc Tư Quân quá lớn, Đường Hoài An cảm nhận được một chút đau đớn, cô kêu lên: “Anh làm cái gì, anh làm tôi đau!”

Mạc Tư Quân mặc kệ vẫn cứ tiếp tục làm chuyện của mình, hai tay giữa chặt cơ thể của Đường Hoài An, cô căn bản không thể làm gì được anh.

Từ cổ đến xương quai xanh, một đường đi xuống, cuối cùng Mạc Tư Quân đã dừng lại, Đường Hoài Nam cúi đầu nhìn, thật sự muốn lấy mạng, ở vị trí xương quai xanh và trước ngực của cô đều là những dấu hôn chi chít, nông sâu không đều, nhìn trông thậm chí có hơi đáng sợ.

Dấu hôn bị người đàn ông kia để lại bây giờ đã hoàn toàn biến mất, mà bị dấu mới thay thế.

Mạc Tư Quân đưa tay ra, bóp chặt cằm của Đường Hoài An, ngón tay cái chà dùng sức chà xát trên đôi môi có hơi sưng đỏ của cô: “Đường Hoài An, cô nghe rõ đây cho tôi, nếu như lần sau còn để người đàn ông khác để lại thứ như này trên người cô, tôi vẫn sẽ dùng cách như này đối với cô.”

Đường Hoài An tức quá hóa cười, trong lòng nghĩ: Lẽ nào không phải là chính tay anh đưa tôi vào tay của người khác sao?

Trong lòng nghĩ như vậy, lời buột miệng cũng trở nên trở nên khó nghe: “Anh ở đây giả làm người chồng tốt gì chứ? Tôi phải chịu loại chuyện ghê tởm này, lẽ nào không phải là nhờ anh ban cho hay sao?”

Sắc mặt của Mạc Tư Quân tối đi vài phần: “Cô lại nói lần nữa?”

Đường Hoài An nhìn chằm chằm anh, trong ánh mắt tràn ngập sự tức giận và bất mãn, mà sâu trong đôi mắt còn có một tia tuyệt vọng, Mạc Tư Quân nhìn thấy rồi, nhưng anh không muốn đi nghiên cứu.

Đường Hoài An rất lâu cũng không lên tiếng.

Mạc Tư Quân giống như đọc được hoạt động tâm lý của cô, biết trong lòng cô nhất định đang phỉ nhổ mình, vì thế cái tay bóp cằm của cô bèn dùng sức, Đường Hoài Ai đau đến mức cả gương mặt cũng biến hình.

“Lời vừa rồi của tôi, nghe rõ rồi chứ?” Trong lời nói của Mạc Tư Quân có một chút ý vị uy hiếp, thậm chí cho Đường Hoài An một loại cảm giác nếu như cô dám không đáp ứng anh thì anh sẽ từ nơi này ném cô xuống.

Vì giữ mạng, Đường Hoài An cuối cùng gật đầu: “Ừm, nghe rõ rồi.”

Mạc Tư Quân cuối cùng đã buông tay ra, Đường Hoài An giống như một phạm nhân bị giam cầm trong nhà lao đã lâu lần nữa có được cuộc đời mới, cả cơ thể thả lỏng dựa vào tường, lúc này, cô mới phát hiện nhịp tim của mình đập dữ dội cỡ nào.

Mạc Tư Quân cất bước đi đến bên cạnh chiếc bàn màu đen, đưa tay lấy ra một điếu thuốc, một chút ánh sáng của diêm sáng lên ở trong căn phòng, Mạc Tư Quân một tay kẹp điếu thuốc, lông mày hơi nhíu.

Đường Hoài An luôn cảm thấy rất kỳ lạ, loại người có thân phận giống như Mạc Tư Quân, những thứ như đồng hồ, ví tiền, thậm chí bật lửa mà bình thường thể hiện thân phận của mình, loại bật lửa đắt tiền gì anh không mua được? Nhưng lại cứ chọn cách nguyên thủy nhất như diêm quẹt, khiến người ta hoàn toàn không nắm bắt được.

Đường Hoài An trước đây rất ghét đàn ông hút thuốc, nhưng cho đến lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Tư Quân châm thuốc, lúc đó cô đã nghĩ: Trên trời này sao lại có người đàn ông có thể hút thuốc một cách đẹp như vậy?

Có lẽ một cô gái rơi vào lưới tình chắc đều như vậy, cho dù trưởng thành đi nữa, cũng sẽ có một chút tâm tính của cô gái nhỏ, nếu không cũng không thể nhiều năm như vậy đều không thể khiến mình toàn thân rút khỏi đoạn tình cảm này, không còn lưu luyến gì nữa.

“Cô có phải có chuyện gì giấu tôi không?”

Vừa rồi nhân lúc Đường Hoài An thất thần, Mạc Tư Quân đã đến phòng tắm lấy hai chiếc áo choàng tắm khoác lên người mình một chiếc, ném chiếc còn lại cho Đường Hoài An, giờ phút này anh đang dựa bên cửa sổ sát sàn hút thuốc, cả người ẩn trong bóng tối, Đường Hoài An chỉ có thể nhìn thấy đường nét gương mắt của anh.

Vừa rồi bởi vì động tác của Mạc Tư Quân quá kích thích, Đường Hoài An cảm thấy cơ thể đau tới mức gần như sắp rụng rời, cô kìm nén cảm giác không thoải mái, chầm chậm thắt đai áo choàng tắm, đối mặt với câu hỏi đột ngột của Mạc Tư Quân, đầu óc của cô có hơi mụ.

“Có ý gì? Tôi không có chuyện gì giấu anh cả?” Đường Hoài An mặt mày mờ mịt.

Mạc Tư Quân thong dong nhả ra một làn khói: “Tôi nếu như nhớ không nhầm, tối hôm đó cô nói cô được Phó Tùng Lâm đưa đến bệnh viện, là do bị trẹo chân đúng chứ?”

Đường Hoài An vốn không có ngờ Mạc Tư Quân lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhất thời không có bất kỳ phòng bị gì, động tác trên tay khựng lại, cô dốc sức bình ổn tâm trạng rồi trả lời: “Đúng, làm sao vậy?”

Mạc Tư Quân trầm mặc một giây, nói: “Nhưng trợ lý của cô hôm đó lại nói với tôi, vào ngày triển lãm thiết kế cô ta đụng phải cô ở dưới gầm để xe, tôi ước tính thời gian, chắc là vào sau khi tôi rời khỏi, cô nói cô lúc đó rất không thoải mái, cả người đều ngồi bệt trên đất.”

Trái tim của Đường Hoài An đã không kìm được mà bắt đầu đập điên cuồng, cười miễn cưỡng nói: “Đúng, bị trẹo chân, không đi được.”

“Cô nói với tôi là bị trẹo chân, nhưng Tần Tuyết Nhi lại nói với tôi rằng hôm đó cô nói với cô ta là cô đến tháng?” Trong giọng điệu của Mạc Tư Quân có ý thăm dò sâu.

Trong lòng Đường Hoài An hết sức nghẹn lời, cô trợ lý này, cô còn chưa nổi giận với cô ta, cô ta ngược lại đem tất cả mọi chuyện nói cho Mạc Tư Quân, cô gái này rốt cuộc là người của bên nào!

Đại não của cô nhanh chóng vận chuyển, phải bịa một lý do gì đó mới có thể cho qua chuyện này.

Mạc Tư Quân rõ ràng nhìn thấu tâm tư của cô, mở miệng cảnh cáo trước: “Tôi nghĩ cô chắc rất rõ tôi bình sinh ghét nhất người nói dối với tôi, cho nên tôi khuyên cô tốt nhất suy nghĩ kỹ rồi hẵng mở miệng.”