Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục

Chương 130: Cô có muốn cùng tôi bàn điều kiện?



Ngay sau khi thông tin bị phát tán ra ngoài, Tôn Khả Thiên cùng Mạch Thường Tâm đã bị gọi đến phòng tổng giám đốc để giải trình.

Mặc dù Tôn Khả Thiên không liên can đến chuyện này, nhưng cô là người chịu trách nhiệm dẫn Mạch Thường Tâm đến ra mắt phòng thiết kế, theo nguyên tắc cũng nên có mặt. Cô ung dung ngồi trên sofar, thưởng thức trà thơm của phòng tổng giám đốc, thỉnh thoảng lại nâng tầm mắt lên để hóng chuyện.

Mạch Thường Tâm thì trái ngược. Vừa nhìn thấy Duật Trác Minh, cô ta đã khúm núm, nước mắt rơi xuống lã chã, thậm chí không để anh kịp cất lời.

- Tổng giám đốc, tất cả là lỗi của tôi. Vì tôi quá bất cẩn nên mới khiến cô Mã Lệ bị như vậy. Tôi xin hoàn toàn chịu trách nhiệm, bồi thường mọi tổn thất. Nếu cần thiết, tôi sẽ xin nghỉ việc.

Mạch Thường Tâm sợ bị Duật Trác Minh cướp lời, nên tuôn ra một tràng dài. Cô ta cúi gằm mặt, cố tình không để Duật Trác Minh nắm bắt được biểu cảm của mình, mà chỉ nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống bàn tay.

Quả nhiên, nước mắt phụ nữ luôn là vũ khí lợi hại khi sử dụng với đúng người. Duật Trác Minh bối rối, hướng ánh mắt cầu cứu đến Tôn Khả Thiên nhưng bị cô phớt lờ.

- Trưởng phòng Mạch, tôi chưa nói sẽ khiển trách cô mà. Cô khóc nhiều như vậy, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ tôi đang bắt nạt cấp dưới đấy. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, có chuyện gì thì báo với tôi, tôi sẽ giúp cô giải quyết.

- Tôi... tôi đã nói là tôi không... không...cố ý...

Mạch Thường Tâm uất nghẹn, cất giọng ngắt quãng. Những thanh âm này lọt vào tai Duật Trác Minh lại giống lời trách móc.

- Cô đừng khóc nữa. Mã Lệ đáng bị như vậy, cô ta tự gây họa thì tự mình gánh vác hậu quả.

Tôn Khả Thiên nhàn nhã, vừa uống trà, vừa xem kịch hay trước mắt, chẳng mấy chốc cốc trà đã cạn tới đáy. Nhìn Duật Trác Minh luống cuống thế kia, chắc là chưa có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ rơi nước mắt rồi. Đã vậy cô sẽ dạy cho anh ta chút kinh nghiệm.

- Tại vì khi triệu tập, anh đã dùng ngữ khí quá đáng sợ mới khiến cô ấy lo lắng và sợ hãi. Lần sau, nếu có chuyện gì xảy ra, anh nên trực tiếp đi tìm cô ấy để hỏi chuyện, như vậy người ta mới không bị dọa sợ. Anh hiểu chưa?

Duật Trác Minh bị quy kết như vậy thì cảm thấy không can tâm, ngay lập tức phản bác.

- Rõ ràng anh còn chưa có cơ hội lên tiếng khiển trách. Chuyện này đang xôn xao trên web nội bộ, cũng cần lời giải thích hợp lý. Thôi thì mọi chuyện chấm dứt tại đây. À, đừng quên cuộc họp báo cáo tiến độ dự án hợp tác chiều nay, em nhớ cẩn thận. Đại ma vương đó cũng có mặt.

Trà đã cạn, Tôn Khả Thiên không có chuyện gì nữa liền đứng dậy. Nghe thấy Duật Trác Minh nhắc nhở, cô lại thấy ảo não, rồi thở dài bất lực.

- Vì sao lại không cho phép trợ lý thay mặt em tham gia mấy cuộc họp nhảm nhí này chứ?

Tất cả đều nhìn ra Lôi Thần Phong cố tình nhắm vào cô, gây khó dễ. Anh yêu cầu mọi hoạt động của dự án đều phải do cô đứng ra đảm trách, không được phép ủy quyền cho trợ lý, kể cả việc họp hành, báo cáo. Duật Trác Minh không đành lòng nhưng chẳng còn cách nào khác.

Tôn Khả Thiên buồn bực, cố ý ghé sát vào tai Duật Trác Minh, nói những lời đại nghịch bất đạo.

- Ước gì anh ta bị mẩn ngứa khắp người, mụn nhọt tùm lum, phải ở ẩn trong thâm sơn cùng cốc. Chỉ cần một tuần thôi em đã thấy mãn nguyện rồi.

Duật Trác Minh vội vàng bịt miệng cô lại vì ở đây có người ngoài. Anh hướng mắt nhìn về phía Mạch Thường Tâm, thấy cô ta đang ngây ngô, nhìn trời ngó đất, mới an tâm bỏ tay ra.

- Em điên hay sao mà dám nói như thế? Lỡ để lọt đến tai đại ma vương đó, cả anh với em đều…

Duật Trác Minh đưa bàn tay ngang cổ để diễn tả hành động bị trừ khử.

Cuối cùng, Tôn Khả Thiên và Mạch Thường Tâm đã rời khỏi văn phòng tổng giám đốc một cách an toàn, không hề bị sứt mẻ một miếng. Tuy nhiên chuyện vui chưa kéo dài được bao lâu thì cô lại đụng độ Lôi Thần Phong trong thang máy.

Vừa nhìn thấy anh, cô đã nghĩ đến niềm mong ước khi nãy của mình, nếu điều ấy trở thành sự thật, cô sẽ ăn chay niệm Phật để bù đắp lại.

- Cô Tôn hình như đang rất cao hứng?

Kể từ lúc gặp ở nhà hàng, cô trở nên vô cùng nhạy cảm với từng lời nói của anh. Mỗi câu đáp trả đều phải suy tính kỹ càng.

- Không có.

Tôn Khả Thiên trả lời ngắn gọn.

- Vậy sao? Tối nay có một buổi gặp mặt đối tác, cô Tôn cùng tôi đến đó.

Tôn Khả Thiên âm thầm chửi rủa trong lòng. Lôi Thần Phong lại nghĩ cách hành hạ cô đây mà, muốn cô làm việc cả ngày lẫn đêm, không được nghỉ ngơi, sau đó bỏ mạng trong đống công việc ấy.

- Xin lỗi, tôi bận rồi. Chuyện đi gặp đối tác không phải nghĩa vụ đã được quy định trong hợp đồng mà tôi đã ký kết với Lôi thị. Sau khi bị rắn cắn một lần, tôi đã thuộc làm lòng những điều khoản trong hợp đồng rồi, một chữ cũng không sót. Anh mà bắt tôi làm việc quá phận, tôi sẽ khởi kiện.

Lôi Thần Phong hừ lạnh một tiếng. Miệng lưỡi cô còn linh hoạt lắm. Sẽ không còn lâu nữa, cái bản hợp đồng đó sẽ được thay đổi. Để xem cô còn cách nào phản kháng.

Từ lúc bước vào thang máy, Lôi Thần Phong chỉ chú ý đến Tôn Khả Thiên mà quên mất còn một nhân vật nữa cũng hiện diện. Mạch Thường Tâm sau khi nghe thấy Tôn Khả Thiên gọi người đàn ông trước mặt là chủ tịch Lôi, liền có hành động khẩn trương, kéo Tôn Khả Thiên ra phía sau, tự mình đứng đối diện với Lôi Thần Phong, sau đó cúi gập người.

- Xin lỗi chủ tịch, tôi là trưởng phòng thiết kế mới, vì không biết diện nạo của anh nên đã thất lễ. Mong chủ tịch đừng trách phạt.

Cuộc nói chuyện giữa Lôi Thần Phong và Tôn Khả Thiên bị chen ngang, anh liền thể hiện sự không vừa ý trên khuôn mặt. May mắn cho cô ta, lúc này thang máy đã dừng trước của phòng chế tác, Tôn Khả Thiên nhân cơ hội ấy cùng Mạch Thường Tâm đi ra ngoài.

Đợi thang máy đóng lại, Tôn Khả Thiên ngay lập tức lên tiếng quở trách.

- Lần sau cô đừng làm như vậy, chủ tịch rất ghét có người cắt lời. Cô phải giữ chừng mực, nếu không có thể bị đuổi đi bất cứ lúc nào.

Mạch Thường Tâm chỉ cười cười, không hề quan tâm đến lời đe dọa của Tôn Khả Thiên. Người ngoài nhìn vào còn tưởng cô ta là đồ ngốc, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Đến chiều, phòng chủ tịch đột ngột đưa ra thông báo tạm hoãn cuộc họp báo cáo tiến độ của dự án. Tôn Khả Thiên chưa kịp hỏi nguyên nhân đã nhận được tin nhắn của Duật Trác Minh. Tuy chỉ là những con chữ vô tri vô giác, nhưng cô có thể cảm nhận được sự hả hê của anh ta.

“Khả Thiên, em biết tin gì chưa? Gã đàn ông tầng 50 đó đang bị nghiệp quật đấy. Chẳng biết vì lý do gì mà khắp người anh ấy nổi mẩn đỏ, lại còn ngứa ngáy. Có phải ông trời đã bị em cảm hóa hay không?”

Đọc xong tin nhắn, Tôn Khả Thiên liền nở hoa trong lòng. Mặc kệ anh đang gặp chứng gì, tốt nhất nên bị hẳn một tuần, hoặc lâu hơn thì càng tốt. Nhân lúc không có việc bên Lôi thị, cô tranh thủ đến chi nhánh của Milan Fashion. Ở đó cũng còn nhiều việc cần cô giải quyết.

Một tuần này, mọi bác sĩ do Lăng Ngạn Nhiên mời đến đều không thể tìm ra nguyên nhân của những triệu chứng trên người Lôi Thần Phong. Thật kỳ lạ, mọi dấu hiệu đều tự động biến mất sau đúng một tuần, thậm chí không để lại dấu tích gì.

Ám Dạ nghi ngờ có kẻ đã âm thầm hạ độc thủ. Trong thế giới ngầm, có rất nhiều thủ đoạn khác nhau nhằm ám toán kẻ thù. Nếu đối phương là cao thủ dùng độc, đôi khi những chuyên gia về y học cũng không thể phát hiện được.

Lôi Thần Phong nhớ lại hôm phát tác triệu chứng, có gặp cô và trưởng phòng thiết kế mới ở thang máy. Anh yêu cầu Ám Dạ điều tra thân thế của Mạch Thường Tâm, cũng quan sát kỹ đoạn camera ghi lại cảnh xô xát của cô ta và Mã Lệ.

Dù đã xem lại nhiều lần, anh cùng Ám Dạ cũng không phát hiện ra vấn đề. Mọi cử chỉ của Mạch Thường Tâm đều vô cùng bình thường, tuân theo phản xạ tự nhiên, không hề giống với hành động cố ý.

Sau một tuần vắng mặt, Lôi Thần Phong đã quay trở lại. Điều đầu tiên anh làm chính là cho gọi Tôn Khả Thiên và Mạch Thường Tâm đến phòng làm việc của mình.

- Nghe nói chủ tịch Lôi không khỏe, nhưng tôi lại thấy thần sắc của anh vô cùng tốt, chắc đó chỉ là lời đồn vô căn cứ.

- Cô Tôn thất vọng khi thấy tôi vẫn khỏe à?

Lời nói của anh khiến cô chột dạ. Đúng là cô đã hy vọng anh bị u nhọt, ghẻ lở, nhưng đó chỉ là suy nghĩ, không tính là đang làm chuyện sai trái.

- Với kiến thức y khoa hạn hẹp của tôi thì những người có tâm địa xấu xa, mưu mô, xảo quyệt sẽ dễ bị tắc nghẽn khí huyết, tích tụ chất độc ở gan, lâu ngày có thể dẫn đến phát ban, ghẻ lở.

Tôn Khả Thiên bỗng thấy toàn thân mình lạnh đi vài phần. Đáy mắt Lôi Thần Phong càng thêm sâu.

- Không ngờ cô Tôn lại nắm rõ tình trạng của tôi như vậy. Hay cô là người gây ra?

Tôn Khả Thiên ngớ người, phát hiện bản thân đã lỡ lời. Cô không thể để lộ việc Duật Trác Minh âm thầm mang tình trạng của anh ra đùa giỡn, rồi thông báo với cô được.

- Anh nghĩ bản lĩnh của tôi lớn như vậy à? Tôi đoán bừa thôi.

Lôi Thần Phong cười lạnh, nếu như anh tin vào lý do này, thì đầu anh đúng là bị úng nước như cô nói.

- Có vẻ như cô Tôn vẫn chưa đủ bận rộn, nên đầu óc còn thời gian để mưu tính chuyện khác nhỉ. Tôi có thể nhìn thấu con người cô, cũng như những kẻ âm thầm đứng sau lưng cô.

Lôi Thần Phong vừa buông lời ẩn ý, vừa quét mắt chim ưng để soi xét Mạch Thường Tâm. Từ đầu đến giờ, Mạch Thường Tâm vẫn ngồi im bất động như một kẻ từ trên trời rơi xuống, tỏ ra không hiểu cuộc hội thoại giữa hai người.

Bất ngờ, bình hoa trên kệ rơi xuống, vỡ tan tành. Ám Dạ ngay lập tức hô hớn.

- Cẩn thận!

Mạch Thường Tâm và Tôn Khả Thiên đều bị dọa đến mất mật, liền bấu víu lấy đối phương theo bản năng. Vừa rồi chỉ là phép kiểm tra xem Mạch Thường Tâm có biết võ hay không, nhìn biểu cảm và phản xạ lúc đó có thể xác định cô ta không biết võ.

- Cũng chỉ là bình hoa bị vỡ thôi, không cần căng thẳng như vậy. Ám Dạ đưa trưởng phòng Mạch quay trở về đi, lúc khác tôi sẽ trao đổi công việc với cô sau.

Mạch Thường Tâm tỏ vẻ ngơ ngác, không hiểu lý do vì sao chủ tịch gọi mình đến nhưng chưa kịp nói gì đã bị đuổi về, còn cử thân cận bên cạnh đích thân hộ tống.

Bây giờ, trong phòng chỉ còn một mình Tôn Khả Thiên đối diện với Lôi Thần Phong. Cô không muốn tiếp tục kéo dài sự đối mặt khó xử này, vội tìm cớ thoái lui.

- Nếu chủ tịch Lôi không còn gì để nói thì tôi xin phép ra ngoài. Tôi còn nhiều việc phải làm.

Lôi Thần Phong đương nhiên sẽ không để cô rời đi dễ dàng. Toàn thân cao lớn tựa trên lưng ghế, chân vắt chéo, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi. Trông anh rất ra dáng một gã đồ tể đang bày binh bố trận để vây bắt con mồi trên mặt trận tinh thần. Từng lời chầm chậm vang lên, quyện lẫn với hàn khí lạnh kẽo toát ra từ da thịt, vừa đe dọa nhưng cũng dụ hoặc đối phương.

- Nếu thấy công việc quá vất vả, cô Tôn có muốn cùng tôi bàn điều kiện? Giả dụ như thay đổi một số điều khoản và thời gian hợp đồng rút ngắn từ 5 năm xuống 1 năm.