Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 418



“Em vẫn đang ở công viên à? Anh đến tìm em.” Hình Liệt Hàn nhẹ nhàng hỏi.

“Ừm! Anh đến đây đi!”

“Ừm!”

Hình Liệt Hàn mím môi cười một tiếng, anh bắt đầu băn khoăn không biết có nên nói cho cô biết chuyện về Nghê Yên sáu năm trước hay không, vì nếu Nghê Yên chưa từ bỏ ý định thì sớm muộn gì cô ta cũng tìm được Đường Tư Vũ.

Thay vì để cô gái này không biết gì lại hiểu lầm và lo lắng lung tung vào lúc đó, anh thà kể cho chuyện sáu năm trước, đề cô biết rằng trong trái tim anh ngoại trừ cô ra, không có một người nào nữa.

Đường Tư Vũ đang ở trong công viên giải trí, lúc này cũng có rất nhiều bà mẹ xung quanh cô, những người mẹ này đều để con mình chơi ở một bên, còn bọn họ cầm điện thoại trò chuyện rất vui vẻ, chỉ có Đường Tư Vũ là đi theo Đường Dĩ Hi, ánh mắt của cô dán vào con trai mình.

Nhìn Đường Dĩ Hi từ trên cầu trượt trượt xuống, cái miệng nhỏ nhắn vui sướng hài lòng, khoé miệng của cô cũng bất giác cong lên theo con trai.

“Mami, mami đoán xem con có leo lên được không?” Cậu nhóc lại thử thách trò chơi leo núi dành cho trẻ em, bên cạnh có một nhân viên thắt dây an toàn cho nó trèo.

Đường Tư Vũ lập tức khích lệ nói: “Ừml Mami tin tưởng con, cố lên!”

“Uml Con nhất định sẽ leo lên được.”

Đường Dĩ Hi bắt đầu từng bước từng bước vững vàng leo lên, cánh tay nhỏ bé tràn đầy lực lượng, mỗi bước chân đều rất vững chắc, tuy nhiên vẫn trượt chân một chút làm trái tim Đường Tư Vũ giật nảy mình.

Cậu nhóc lợi hại leo lên tới đỉnh, rồi lại leo xuống, khi cậu nhóc vừa xuống: tới, Đường Tư Vũ ôm lấy con trai và hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn rồi đắp khăn tay lên lưng của nó, cậu nhóc lại bắt đầu tìm thử thách khác để chơi.

Đường Tư Vũ đi cùng con trai chơi đùa, quậy tung cả công viên giải trí to lớn này, một bóng dáng cao lớn và đẹp trai lặng lẽ đứng trước lan can phía sau, Hình Liệt Hàn không bước đến, anh nhìn hai mẹ con đang vui vẻ, cả hai người đều chiếm giữ vị trí quan trọng trong lòng anh.

“Daddy…” Đường Dĩ Hi nhìn thấy anh hai mắt sắc bén, Đường Tư Vũ cũng quay đầu lại, cười ngọt ngào tới gần anh.

“Cho con chơi một lúc nữa rồi chúng ta sẽ đi.” Đường Tư Vũ nói với Hình Liệt Hàn.

“Ừm! Buổi tối về nhà cha mẹ anh ăn cơm đi! Bọn họ gọi điện thoại cho anh.”

“Được!”

Đường Tư Vũ gật đầu, thay vì ăn cơm ở bên ngoài thì cô lại thích sự ấm áp của gia đình hơn.

Mà ở cùng nhà họ Hình, cô có thể cảm nhận được hơi thở của gia đình.

Thằng bé vì chơi mệt nên ngủ thiếp đi trong lòng của Đường Tư Vũ trên đường về nhà họ Hình, không khí trong xe hơi trầm lặng một chút, Đường Tư Vũ không thể không nhận thấy Hình Liệt Hàn hôm nay yên lặng hơn mọi ngày.

“Anh sao vậy? Có chuyện gì sao?” Đường Tư Vũ quan tâm hỏi.

Hình Liệt Hàn nhìn cô trong gương chiếu hậu, anh cười an ủi: “Không có gì! Anh đang nghĩ khi nào thì nên kể cho Tiểu Hi biết chuyện của cha em.”

“Em định nói cho nó biết vào ngày mại, rồi đưa nó đi thăm cha em.”

“Cổ phiếu của tập đoàn Đường thị đã sụt giảm đáng kể sau khi cha em qua đời, xem ra Khưu Lâm cũng không dễ chịu.”

Đường Tư Vũ đau lòng nghĩ đến công ty của cha, đó là chiến trường mà cha cô đã phải phần đấu, Khưu Lâm muốn giữ vững công ty, chỉ sợ thiếu quá nhiều kinh nghiệm, coi như có được công ty thì bà ta cũng không nên quá tự hào.

“Liệt Hàn…” Đường Tư Vũ ngước mắt, khẽ gọi tên anh. . Truyện Khác

Ánh mắt của Hình Liệt Hàn ngay lập tức sáng lên vì kinh ngạc, cô đang gọi tên anh, đây là một chuyện vừa kỳ diệu vừa đáng vui mừng.

“Ừm! Sao vậy?” Hình Liệt Hàn nhìn cô qua gương chiếu hậu.

“Công ty của cha em từ giờ do anh quyết định, nếu như anh muốn, anh có thể thu mua lại vào thời điểm thích hợp, nếu thời cơ không tốt, anh tuyệt đối không được ép Khưu Lâm, giữa việc lấy lại công ty và anh, anh quan trọng hơn.” Đường Tư Vũ nói những gì mình nghĩ ra, muốn biểu đạt những gì cô muốn bày tỏ với anh nhát.

Trái tim Hình Liệt Hàn cảm thấy ngọt ngào, cuối cùng, sau bao lâu theo đuổi cô, dùng đủ mọi cách cũng không nhận được hồi âm như vây, cuối cùng bây giờ mối quan hệ của hai người cũng được rõ ràng.

Hình Liệt Hàn cười khẽ đồng ý: “Đượ!

cAnh biết phải làm gì mà.”

Nói xong, ánh mắt anh loé lên ý cười sâu xa, nhìn cô chăm chú.

Đường Tư Vũ bị anh nhìn, trái tim cô nóng lên, không khỏi hờn dỗi: “Đừng nhìn em, nhìn đường đi.”

Hình Liệt Hàn bật cười một tiếng, tiếng cười vui vẻ phát ra từ trong lồng ngực: “Cuối cùng thì em cũng chịu nói ra vị trí của anh trong lòng em, anh vui đến mức muốn nhảy múa.”