Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 450



Ngày mai, cô ta sẽ có một cuộc họp với các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Hình Thị, cuộc họp đã được ấn định sẵn. Cô ta hy vọng người tham dự hội nghị không phải cắp dưới của anh mà là bản thân anh.

Sáng sớm.

Vệt nắng đầu tiên vừa chiếu xuống thì Đường Tư Vũ đã tỉnh ngay, bởi vì hôm nay cô muốn dẫn con trai đi gặp cha mình, Tiểu Hi cũng dậy theo cô từ sáng sớm.

Tối hôm qua Hình Liệt Hàn có cuộc gặp xã giao, anh về lúc nào cô cũng không biết, chỉ thấy lúc tỉnh lại thì cô đang ở với con trai mình.

Hình Liệt Hàn không ngủ với cô, lúc Đường Tư Vũ tỉnh lại không thấy anh ngủ bên cạnh mình thì trong nháy mắt cô cảm thấy hơi mắt mát.

Anh ngủ ở đâu?

Đường Tư Vũ bảo cậu nhóc tự đi đánh răng rửa mặt, còn cô thì đi ra ngoài và mở cửa phòng mình ra.

Hình Liệt Hàn đang ngủ trong phòng cô, trong nháy mắt mở cửa ra kia Đường Tư Vũ ngửi thấy một mùi rượu nhàn nhạt trong không khí, cô nhíu mày tối hôm qua anh uống rượu sao?

Lúc Đường Tư Vũ ngồi lên mép giường thì Hình Liệt Hàn bị đánh thức, đôi mắt hẹp dài của anh mở ra trông thấy cô anh lập tức đưa tay ôm lấy vòng eo cô, đưa đầu mình gối lên đùi cô và ôm cô ngủ tiếp.

Đường Tư Vũ khẽ vuốt ve mái tóc anh, cảm giác mát mát vừa rồi lập tức biến mắt, chắc chắn là cả người anh đầy mùi rượu nên mới không ngủ với mẹ con cô mà lựa chọn ngủ một mình ở đây.

Một tay của Hình Liệt Hàn lưu luyến bên eo cô sau đó tự nhiên sờ lên phía trên, Đường Tư Vũ không phản kháng, nhưng đột nhiên cậu nhóc lại đẩy cửa vào, Đường Tư Vũ gần như nắm lấy bàn tay không an phận của anh bỏ xuống chỉ †rong vòng một giây.

Cậu nhóc lập tức hăng hái trèo lên giường với Hình Liệt Hàn: “Daddy, dậy thôi.”

Hình Liệt Hỏa đưa tay kéo cậu nhóc một cái: “Ngủ với cha một lát.”

“Em đi làm bữa sáng.”

“Chờ một chút, cho anh một nụ hôn chào buổi sáng nào.” Hình Liệt Hàn nắm chạy tay cô, không cho cô đi.

Đường Tư Vũ đành phải cười rồi cúi người xuống hôn một cái lên má anh, cậu nhóc lập tức chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: “Mami, con cũng muốn.”

Đường Tư Vũ cũng cho cậu nhóc một nụ hôn chào buổi sáng rồi mỉm cười đi ra ngoài.

Điện thoại di động của Hình Liệt Hàn vang lên, anh cầm tới nhìn thoáng qua rồi nghe máy: “Alo.”

“Anh Hình, anh thực sự không tham dự hội nghị hôm nay sao?”

“Ừm! Toàn quyền giao cho Phó tổng giám đốc Trương phụ trách.” Hình Liệt Hàn trả lời lạnh nhạt.

“Vâng ạt”

Đường Tư Vũ ăn sáng xong, cô và Hình Liệt Hàn cùng nhau đưa thằng bécậu nhóc đến thăm mộ Đường Hùng. Lần này tâm trạng Đường Tư Vũ bình tính hơn, đặc biệt là nhìn thấy cha và mẹ hai người nằm cạnh nhau trong nghĩa trang. Sâu trong lòng cô hi vọng cha ở dưới đất sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, để mẹ không còn cô đơn nữa.

Cậu nhóc cũng là lần đầu tiên tới thăm bà ngoại, nhưng dù sao nó cũng gần gũi với Đường Hùng hơn, mặc dù nó không thể hiện cảm xúc buồn bã của mình, nhưng nó đứng trước bia mộ của Đường Hùng, đưa bàn tay nhỏ non nớt vuốt ve khuôn mặt tươi cười trên bức ảnh rồi nó khẽ gọi một tiếng: “Ông ngoại, ông ở trên thiên đường nhát định phải vui vẻ nhé!”

Trái tim Đường Tư Vũ vẫn còn siết lại đau nhói bởi những lời nói của con trai, cô quay lưng đi và lén lau nước mắt, không muốn đề cho cậu nhóc trông thấy.

Hình Liệt Hàn đau xót nhìn cô một cái, anh ngồi xổm xuống, ôm lấy vai thằng bé và đáp lời nó: “Con yên tâm đi! Ông ngoại và bà ngoại con nhất định sẽ có cuộc sống hạnh phúc ở thiên đường.”

Đường Dĩ Hi gật đầu tin tưởng cha cậu nhóc, nó không hề sợ hãi ôm lấy bia mộ hướng về phía ảnh chụp của Đường Hùng làm một động tác hôn sau đó khóe miệng hơi cong lên.

Nếu như Đường Hùng ở dưới suối vàng thực sự biết được thì nhát định ông sẽ rất Vui vẻ.

Trong phòng họp của Tập đoàn Hình thị, trên người Nghê Yên mặc trang phục lộng lẫy như nữ vương đã có mặt. Khi cô ta thấy hội nghị lần này người tiếp đón không phải là Hình Liệt Hàn thì trái tim cô ta lập tức chìm xuống vực sâu, quả nhiên là anh tránh né không muốn gặp cô ta sao?

Cô ta chịu đựng những lời này không đi tìm anh và quấy rầy anh cũng là vì hội nghị hôm nay. Cô ta nghĩ anh là người tiếp đón nhưng cô ta thật không ngờ anh lại không có mặt.

“Xin hỏi vì sao Tổng giám đốc Hình không có mặt?” Nghê Yên hỏi vị phó tổng giám đốc đang ngồi phía trên.

“Cô Nghê, thật ngại quá, hôm nay Tổng giám đốc Hình bề bộn nhiều việc, anh ấy không có thời gian tới công ty, tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả mọi việc liên quan đến vấn đề kết nói nghiệp vụ với công ty cô.”

Trương Huy trả lời.

Sắc mặt Nghê Yên thay đổi nhưng lại không tiện phát tác, cô ta lấy điện thoại di động ra, trong điện thoại di động của cô ta vẫn còn số điện thoại cá nhân của Hình Liệt Hàn, cô ta trực tiếp gọi điện và đẩy cửa đi ra khỏi phòng họp.

Hình Liệt Hàn đang ở trong nghĩa trang thì chuông điện thoại di động bỗng vang lên, anh cầm điện thoại di động ra xem thấy hiện lên một dãy số điện thoại nước ngoài chưa lưu, anh nhìn máy lần rồi nghe máy: “Alo, xin chào.”