Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 747



“Mẹ tìm Lệ Thâm có việc một chút.”

“ÒI” Nói xong, Tô Hi có vẻ không không muốn nhưng vẫn đưa điện thoại cho người đàn ông nào đó: “Mẹ em nói muốn gặp anh.”

Ôn Lệ Thâm không dám chậm trễ vội nghe liền: “Mẹ à, con là Lệ Thâm.”

“Ôi! Lệ Thâm à! Đã lâu không gặp rồi, lúc nào thì con về nhà chơi một lát?”

“Hôm nay cũng được, con sẽ về cùng Tô Pi5h “Được, về nhà ngồi chơi một lát! Vừa vặn mẹ có chuyện muốn nhờ con.”

“Mẹ, mẹ nói đi ạ!”

“Là như vậy, con và Tô Hi cũng đã kết hôn rồi. Cho nên bây giờ mẹ chỉ lo lắng cho Tô Thấm. Con xem thử bên cạnh con có ai thích hợp thì giới thiệu cho Tô Thắm hộ mẹ, hoặc là xem mắt gì đó cũng được.”

Gương mặt tuần tú của Ôn Lệ Thâm hơi ngắn ra, sau đó anh mỉm cười: “Đúng là con cũng có mấy người bạn như vậy.”

“Vậy thì tốt. Tối nay con cùng hẹn về nha ăn cơm đi.”

Lý Thiến cực kỳ nhiệt tình.

Sau đó cảm thấy không đúng lại sửa lại nói: “Như vậy đi! Con cứ hẹn lần lượt từng người đến đây, tránh cho bọn họ đến một lượt sẽ rất lúng túng.”

“Hả! Dạ được! Mẹ, tối nay con sẽ dẫn một người bạn về.”

Tô Hi ở bên cạnh cũng sán tới gần lắng nghe, cô không nhịn được che miệng cười trộm. Lần này thì chị hai gặp họa rồi.

Tối đó, Ôn Lệ Thâm đưa Tô Hi về Tô gia, đồng thời vì để bàn giao với mẹ vợ, đương nhiên anh cũng dẫn một người về.

Đây là một ông chủ của một công ty đã lên sàn, cũng đã ngoài ba mươi. Tuy tướng mạo không tuần tú như anh nhưng cũng là một tài năng trẻ hiếm có. Dù sao loại tài nguyên tự nhiên hiếm thấy như Ôn Lệ Tâm này không nhiều, Tô Hi có được anh cũng là may mắn.

Bạn của Ôn Lệ Thâm tên là Dương Vũ Bân. Bởi vì anh ta mãi lo gây dựng công ty cho nên cứ kéo dài mãi đến nay vẫn chưa lấy vợ. Hơn nữa anh ta làm người cũng rất tốt, là một tổng giám đốc rất có chí cầu tiến của một công ty, chỉ có điều Tô Hi cảm thấy chuyện này sẽ không có kết quả bởi vì chị của cô đại khái sẽ không thích anh ta.

Vấn đề không phải là không đủ tốt, mà là cảm giác.

Không ngờ Tô Thắm lại có ảnh hưởng lớn đến Dương Vũ Bân như vậy. Lần trước lúc Tô Hi kết hôn, Tô Thắm làm dâu phụ.

Lúc Dương Vũ Bân đứng dưới sân khấu, anh ta đã vô cùng kích động, hơn nữa anh ta đã rất có hứng thú với cô ấy, lúc đó anh ta rất muốn biết cô là ai. Bây giờ, không ngờ cô là chị của Tô Hi, hơn nữa còn có cơ hội gặp mặt, xem mắt một lần, sao anh ta không vui cho được? Đương nhiên anh ta không nói lời nào đã đi theo.

Nhưng khi Ôn Lệ Thâm và Tô Hi dẫn Dương Vũ Bân đến nhà thì Tô Thắm vốn dĩ về nhà đúng sáu giờ nhưng không ngờ vì một số chuyện nên kéo dài tới bảy giờ mới về được. Lý Thiến vô cùng không vui nhưng cũng không thể nói gì.

Tô Bách Ngôn và Ôn Lệ Thâm, Dương Vũ Bân ngồi trên sô pha nói chuyện. Tô Bách Ngôn nhìn thấy Dương Vũ Bân thật sự có ấn tượng rất tốt với anh ta. Chủ yếu là Dương Vũ Bân còn được bình chọn là một trong mười danh nghiệp lớn. Tô Bách Ngôn đã máy lần đọc tin tức phỏng vấn của anh ta. Có thể nói ông rất hài lòng về Dương Vũ Bân.

Lý Thiến cũng máy lần ra ngoài đánh giá Dương Vũ Bân, bà cảm thấy anh ta cũng không tệ. Trong phòng bếp Lý Thiến đang xào rau. Tô Hi ở bên cạnh giúp đỡ. Ở bên ngoài cô là người nồi tiếng, là vợ của chủ tịch, nhưng trong nhà cô mãi mãi là đứa con gái ngoan ngoãn của cha mẹ. Cho nên, cô cứ quay xung quanh mẹ giúp đỡ rửa chén, đưa bát, giống hệt lúc nhỏ.

“Hi Hi, mẹ cảm thấy anh chàng này cũng được, nói không chừng cũng có thể thành đôi với chị con đấy.”

“Con lại cảm thấy không có hy vọng.”

Tô Hi vừa rửa rau vừa trả lời.

“Làm sao không có hy vọng? Con nhìn ba con hài lòng như vậy, dáng vẻ của cậu ta cũng không tệ. Tuy không mang đến cho người ta cảm giác tuấn tú như Lệ Thâm từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tướng mạo cũng là kiểu không có gì để soi mói.”

Bây giờ Lý Thiến đang lo lắng cho việc hôn nhân của con gái lớn. Dù sao trong nhà bà vẫn còn một đứa con gái lớn chưa lập gia đình sờ sờ ra đấy.

“Chị con sắp qua sinh nhật hai mươi bảy tuổi rồi!”

“Còn không phải sao? Cũng sắp hai mươi tám rồi, qua hai năm nữa cũng sắp ba mươi. Con gái mà, nếu gả được thì thừa dịp còn sớm gả cho người ta, nếu không qua hai năm nữa nó chỉ còn tư cách bị người ta chọn mà thôi.”

“Chị còn làm gì đến nỗi như vậy. Con cảm thấy cho dù chị con có ba mươi tuổi cũng sẽ có một đồng người theo đuổi.”

“Mẹ cảnh cáo con, con không được rót những ý tưởng này vào đầu chị con đấy.

Con phải khuyên chị con cố gắng tìm một người, thừa dịp gả cho người ta đi.”

Lý Thiến quay đầu lại cảnh cáo một câu.