Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 797



“Vẫn còn đang ở trong phòng.”

“Cháu phải lấy điện thoại.”

Tô Thắm nói với Lý Sâm, sau đó chạy nhanh về phía cửa phòng, thấy cửa khép khờ, không có đóng chặt.

Cô đây cửa đi vào.

Hiên Viên Thần không có trong phòng khách, Tô Thám thầm nghĩ chắc anh đang ở trong phòng ngủ, cô bước tới cửa phòng ngủ.

Đang muốn gõ cửa thì phát hiện cánh cửa đã mở phân nửa, mà bên trong lại truyền tới tiếng điện thoại, một giọng nữ uy nghiêm vang lên: “Mẹ đã đồng ý với Lâm tướng quân ở bên đó rồi, sẽ nhanh chóng sắp xếp để cho hai đứa gặp mặt, con không thể thất hẹn.

“Mẹ, chờ con về rồi nói.”

Tiếng đeo đồng hồ của Hiên Viên Thần truyền tới.

“Được rồi, mẹ đợi con về, tóm lại, mẹ nhất định phải đem chuyện hôn nhân đại sự của con đăng lên báo, đứa trẻ đó mẹ rất hài lòng, tin rằng con cũng sẽ thích.”

“Mẹ, con phải ra ngoài rồi, con cúp máy đây.”

Hiên Viên Thần ấn tắt điện thoại, duỗi tay lấy bộ âu phục trên giường chuẩn bị đi ra ngoài.

Ngoài cửa, thân ảnh hoảng loạn của Tô Thám lùi lại hai bước, tựa như lo lắng người đàn ông kia sẽ phát hiện ra cô đang ở cửa, cô xoay người bước nhanh về phòng của mình. Rất nhanh sau đó Hiên Viên Thần đã thay xong bộ tây trang đi ra ngoài, trên tay cầm chiếc điện thoại của anh.

Trong phòng Tô Thắm căng thẳng xiết tay chặt cánh tay lại, không biết có phải là vì hệ thống sưởi không đủ không hay là vì câu nói ban nãy cô nghe được, mẹ của Hiên Viên Thần đã nhìn trúng con gái của một vị Tướng quân?

Tô Thắm thở dài một hơi, nhắm mắt lại.

Trong đầu đều là những lời mà Hiên Viên Thần vừa nói.

Tô Thám, tôi thích em, tôi thích em… Tựa như những âm thanh trong mơ vậy, lúc xa lúc gần… Phút chốc cánh cửa cô đang dựa bị người ta gõ một tiếng, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Tô Thâm, em đang ở trong đó sao?

Là giọng của Hiên Viên Thần.

Tô Thám nhanh hít một hơi thật sâu, khôi phục lại tâm trạng, cô duỗi tay kéo cánh cửa ra, trên khuôn mặt mang theo một nụ cười.

Cái khoảnh khắc mà cô mở cửa đó, mọi ánh đèn tựa như đều bị thân ảnh của cô hút vào, người phụ nữ tựa như đắm chìm trong vằng sáng, xém chút nữa đã đem hồn người đàn ông hút đi luôn, ánh mắt thâm thúy của Hiên Viên Thần hơi mở to, trong đáy mắt anh lóe lên sự kinh diễm, anh nuốt nước miệng.

Những bộ đồ mà Tô Thắm mặc hàng ngày cũng đủ để hấp dẫn anh rồi, không ngờ tới, cô chỉ cần sửa sang thêm một chút thôi cũng đủ cho hắn thần hồn điên đảo.

Tô Thám thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào mình như vậy liền thấy có chút xấu hó, rũ mắt xuống không dám nhìn vào ánh mắt anh, mà đúng lúc này, một cái tay nắm lấy tay cô, dắt cô ra ngoài.

Tô Thám nhìn cái tay đang bị nắm của mình, cô ngẩng đầu mím môi cười: “Có phải là nên xuất phát rồi không?”

Ánh mắt của Hiên Viên Thần dừng trên người cô, duỗi tay vén sợi tóc bên tai cô: “Có ai từng nói với em rằng, em rất đẹp chưa.”

Trên gương mặt của Tô Thắm nhiễm một tầng sắc hồng, cô cong mày nở một nụ cười, cũng có người nói qua rồi thì phải!

Nhưng cô lại không đặt ở trong tia thế nhưng lời của anh lại khiến cho cô vui vẻ từ tận đáy lòng.

Đúng lúc này, Lý Sâm lại gõ cửa, tay Tô Thám tựa như theo bản năng mà rút ra nhưng lại bị Hiên Viên Thần nắm chặt, Hiên Viên Thần nhướng mày một cái, có chút tức giận.

Lý Sâm cũng ý thức được mình gõ không đúng thời cơ, thế nhưng nên xuất phát rồi, ông cũng không thể không tới nhắc một câu.

“Tổng thống, trợ lý Tô, xe đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuất phát thôi!”

“Được thôi!”

Tô Thắm gật gật đầu, lúc này, tay cô vẫn bị người đàn ông có chút bá đạo nắm chặt.

Cô có chút bồi rối ngẩng đầu lên nhìn anh, Hiên Viên Thần lại không nhìn cô, nắm tay cô đi ra ngoài.

Tô Thắm vừa mới ra liền nhìn thấy vệ sĩ, Lý Sâm mọi người đều ở đây, mặt cô có chút đỏ, cô cúi thấp đầu xuống không dám nhìn vào ánh mắt của bọn họ.

Hiên Viên Thần nắm tay cô đi ở phía trước, bước chân trầm ổn, bước chân của Tô Thám có chút hoảng hốt, ở cửa thang máy, cả người cô đều dựa sau lưng anh, cô nhanh chóng đứng vững lại. Thang máy vừa tới, Hiên Viên Thần liền nắm tay cô đi vào, Lý Sâm cũng đi theo vào, đứng ở sau bọn họ. Tới đại sảnh, Hiên Viên Thần thấy vệ sĩ của anh mang một cái áo gió giữ nhiệt qua, anh nhận lấy khoác lên người Tô sa.

Thám, cô ngắn ra, trên người cô đã mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu trắng, giờ đây lại được choàng thêm một cái áo khoác giữ nhiệt, đồng thời, có một bàn tay rộng lớn ôm lầy eo cô, dẫn cô ra ngoài, đi tới bên cạnh chiếc xe Sedan.