Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 104: Anh là đồ KHỐN KIẾP



"Anh buông tôi ra!" Tô Lam dùng hết sức vẫn không thể thoát khỏi, trái lại bàn tay của anh còn ôm chặt hơn, eo của cô bị cố định trong tay anh, cơ thể của cô chỉ có thể kề sát vào người anh, không thể động đậy.

"Quan Triều Viễn, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Sau một lúc giãy giụa, Tô Lam đã thở hồng học, cánh tay mỏi nhừ.

"Hôn em!" Câu nói đầu tiên anh nói ra sau khi đi vào căn phòng này, sau đó bèn cúi đầu che kín môi Tô Lam, làm cô nuốt hết mọi kháng nghị và bất mãn trở lại trong bụng.

Nụ hôn của anh đến mãnh liệt, chẳng những khiến Tô Lam không chống đỡ nổi, mà cũng không có sức lực ngăn cản, cô muốn đẩy anh ra, nhưng chẳng ăn thua gì, cuối cùng chỉ đành bị động đón nhận...

Khi Tô Lam cảm thấy sắp không thở nổi, cuối cùng anh cũng buông cô ra.

Cô được hít thở không khí mới mẻ, cảm giác sắp ngạt chết làm cô chỉ có thể tạm thời ghé vào trước ngực anh, tay anh vẫn không chịu buông eo cô ra.

"Em và Khởi Kỳ vốn không có gì, tại sao không giải thích với tôi?" Giọng nói trầm thấp đó truyền vào bên tai cô.

Nghe vậy, Tô Lam tức giận không thôi, cô ngẩng đầu lên nói: "Anh là gì của tôi? Tại sao phải giải thích với anh?"

Chẳng lẽ anh quên rằng đã ly hôn với cô sao? Hơn nữa bên cạnh anh đã có người phụ nữ khác, cô giải thích với anh làm gì? Ngẫm lại Tô Lam lại tức giận.

Quan Triều Viễn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: "Từ sau khi chúng ta ly hôn, em và Trịnh Hạo cũng không qua lại với nhau, hai người chưa từng là gì của nhau hay là đã chia tay?"

Nghe anh nói vậy, Tô Lam tức đến nỗi mặt trắng bệch trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt của anh lúc này còn có vẻ như rất chân thành, cô thật sự không hiểu trong đầu người đàn ông này đang nghĩ gì? Bây giờ anh tìm hiểu những chuyện này còn có ý nghĩ gì?

Một lát sau, Tô Lam cũng muốn để anh tức một chút, nên cô cười lạnh nói: "Quan Triều Viễn, hôm nay anh chạy đến đây là để hỏi về cuộc sống riêng tư của tôi à?"

"Phải, mà cũng không phải." Quan Triều Viễn nhìn cô chăm chú.

Tô Lam nhếch miệng, cũng không lựa lời mà nói: "Được, nếu anh đã muốn biết, vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết. Trịnh Hạo à, lúc đầu tôi còn hơi hứng thú với anh ta, có điều bây giờ tôi đã không còn hứng thú nữa, còn Quan Khởi Kỳ, sao anh biết tôi không có quan hệ gì với anh ấy? Tôi cũng muốn xem thử xem, hai anh em nhà anh mang chung giày, anh sẽ có cảm nhận như thế nào?"

Bốn chữ anh em mang chung giày này lần trước đã gây kích thích rất lớn cho Tô Lam, thỉnh thoảng mấy chữ này lại xuất hiện trong đầu cô.

Nghe vậy, lông mày Quan Triều Viễn nhíu lại với nhau, bàn tay giữ eo cô cũng tăng thêm sức lực, khiến cô đau đến nhíu mày.

"Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!" Tô Lam giãy giụa.

Quan Triều Viễn giận dữ vứt điện thoại trong tay xuống đất, sau đó cánh tay còn lại cũng nắm lấy eo cô.

Trong lòng Tô Lam lập tức dâng lên nỗi sợ hãi, ánh mắt của anh rất khủng khiếp, lúc này đã nhuốm ánh sáng như muốn giết người.

"Tôi đã nghe thấy hết những lời vừa nãy em nói với Quan Khởi Kỳ ở bên dưới, đến giờ này em còn mạnh miệng? Em và nó vốn không hề có gì, tại sao phải thách thức lòng khoan dùng của tôi?" Giọng của Quan Triều Viễn chợt cao lên, tựa như muốn hất cả nóc nhà.1

Nghe vậy, Tô Lam ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn anh.

Đúng vậy, lúc nãy cô vừa bước chân vào cửa anh đã đến, hóa ra anh vẫn luôn trốn ở trong cầu thang chờ cô? Tô Lam bị vạch trần nên hơi thẹn quá hóa giận, vung nắm đấm nhỏ của mình lên đánh vào ngực anh liên tục, trong miệng vẫn không chịu thua: "Dù bây giờ tôi và anh ấy không có gì thì đã sao? Như vậy cũng không có nghĩa là sau này tôi và anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ cần tôi bằng lòng, có chuyện gì đó cũng chỉ là chuyện trong mấy phút..."

"Á..." Sau đó trong phòng vang lên một tiếng rít gào.

Anh nắm lấy eo Tô Lam rồi đột ngột nâng cô lên cao, lực tay của anh thật sự rất lớn, chiếc váy mềm mại bị xé rách.

Ánh mắt của anh rất khủng khiếp, giống như chó sói nhìn chằm chằm vào con mồi ở trước mặt, đồng thời còn rống như sư tử: "Tô Lam, đây đều là do em tự chuốc lấy!"

Dứt lời bèn ra sức đẩy cô ngã lên giường.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh có ánh mắt đáng sợ như vậy, trước giờ Tô Lam luôn mạnh miệng hoặc liều chết bèn lui về sau theo bản năng.

Lễ phục dạ hội vốn hở vai, trải qua một trận giày vò như vậy, lễ phục dạ hội đã bị xé tan tành, Tô Lam đưa tay muốn kéo chiếc váy đã bị trượt đến nơi không thể lộ ra, nhưng váy vẫn rách rưới không che chắn nổi.

Quan Triều Viễn trở tay cởi áo vest của mình ra, đồng thời vứt mạnh lên sàn nhà, sau đó là áo sơ mi...

Ý đồ của anh đã rất rõ ràng, lại tiếp tục lùi về phía sau, eo của cô đã đụng đến đầu giường!

"Anh... đừng làm bậy, nếu không tôi sẽ báo..." Tô Lam còn chưa nói xong hai chữ cảnh sát.

Quan Triều Viễn đã ngắt lời cô: "Em chỉ biết báo cảnh sát thôi à? Em báo đi!"

"Anh..." Tô Lam nhìn ra được lần này anh đã hoàn toàn nổi giận, tuy rằng bình thường sắc mặt anh cũng không dễ nhìn, nhưng tối nay là lần đầu tiên cô thấy anh giống như sói ác hổ dữ.

Ngay tại lúc Tô Lam nhất thời nghẹn lời, cô đã bị sói dữ hạ gục!

"Cho dù tôi bị ngồi tù mười năm, tôi cũng mặc kệ!" Nương theo câu nói này, sau đó trong phòng bèn vang lên tiếng quần áo bị xé rách.

"Đừng! Quan Triều Viễn, anh là đồ khốn kiếp..." Tô Lam vẫn ra sức mắng chửi.

Tiếng mắng chửi của cô không hề khiến Quan Triều Viễn tỉnh ngộ chút nào, trái lại giày vò càng thêm tàn nhẫn hơn.

Hai chân mang giày cao gót bị nhấc lên cao, cô có giãy giụa mắng chửi nữa cũng vô dụng...

Dường như anh muốn dùng cách này để cô thuần phục, nhưng cô vẫn kiên trì không khuất phục, chửi cho đến khi cổ họng khàn cả đi.

Hôm nay anh giống như người thuần thú muốn làm cho con báo cái nhỏ này hoàn toàn thuần phục mới cam lòng, có điều anh đã đánh giá thấp tính nhẫn nại của con báo cái nhỏ này.

Đêm nay, hết lần này tới lần khác anh muốn cô thuần phục, mãi đến khi phía đông xuất hiện một quầng sáng màu trắng bạc, cô vẫn đang cắn chặt hàm răng, thật ra môi của cô đã bị mình tự cắn nát, cho đến khi cô hoàn toàn ngất đi.

Tô Lam không biết mình ngủ bao lâu, trong đầu vẫn như đang nằm mơ, mơ thấy có một con thú dữ luôn đuổi theo cô, mà cô đang chân trần liều mạng chạy trên thảo nguyên...

Ring ring... ring ring...

Điện thoại trên sàn nhà vẫn quật cường đổ chuông.

Cuối cùng Tô Lam mới hé mở mí mắt nặng nề ra, cảm thấy toàn thân đã tan rã thành từng mảnh, cô chật vật ngồi dậy, giơ tay mò lấy điện thoại di động của mình, nhấn nghe máy.

"Trưởng phòng Tô, sao hôm nay chị chưa đi làm? Có chuyện gì hay sao ạ?" Bên kia truyền đến giọng nói của trợ lý Tiểu Ninh.

Nghe vậy, Tô Lam mới xem như về tới hiện thực, cô ngẩng đầu nhìn sang đồng hồ treo trên tường, đã sắp mười một giờ trưa.

Trời ạ! Sao cô lại ngủ đến tận giờ này?

"À, chị... chị bị cảm nhẹ, chị lấy được thuốc rồi buổi chiều sẽ đi làm đúng giờ." Tô Lam vội nói, nhưng lại phát hiện cổ họng của mình rất khàn. Tiểu Ninh nghe thấy giọng Tô Lam khàn khàn bèn nói: "Hay là em xin phép luật sư Quan cho chị nghỉ một ngày nhé? Cổ họng chị rất nghiêm trọng."