Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 111: Sợi dây kết nối của tình yêu



Sáng hôm sau, Tô Lam ôm Minh An vừa mới tỉnh dậy xuống lầu.

Nhân viên dọn dẹp theo giờ đã dọn dẹp phòng khách xong xuôi, nhìn thấy Tô Lam thì cười nói: "Cô Tô, bữa sáng đã chuẩn bị xong."

“Được.” Tô Lam gật đầu, ôm Minh An đi vào nhà ăn.

Vừa bước vào sảnh ăn, Tô Lam nhìn thấy một người mặc áo sơ mi trắng đang ngồi ở trước bàn, lúc này anh chưa dùng cơm mà đang nhìn tờ báo trong tay, đây là đồ thói quen của anh, thích xem báo vào buổi sáng.

Quan Triều Viễn không ngẩng đầu, Tô Lam cũng không chào hỏi anh, ôm Minh An ngồi vào vị trí bên trái.

“Ba, ba.” Vừa ngồi xuống, Minh An trong lòng cô bắt đầu gọi anh.

Quan Triều Viễn lập tức gập tờ báo lại, ngẩng đầu lên cười dịu dàng với Minh An: "Minh An, con dậy rồi à?"

"A... A..." Minh An kêu a a, không biết đang nói gì.

Tô Lam nhanh chóng lấy trứng hấp chín vàng mềm sang, dùng thìa xúc một miếng, đút vào cái miệng nhỏ nhắn của Minh An: "Minh An, ngoan, ăn cơm thôi."

"A không... A không..." Minh An vươn tay đẩy tay Tô Lam ra, không chịu ăn miếng nào.

Thấy vậy, Tô Lam cười nói: "Hôm nay Minh An không thích ăn trứng hấp sao? Được rồi, vậy dì Tô bón cháo cho cháu có được không?"

Vừa nói, Tô Lam vừa lấy một thìa cháo đưa đến bên miệng Minh An, nhưng lần này Minh An vẫn không chịu ăn, tiếp tục đẩy tay của Tô Lam ra.1

Trước kia Minh An ăn rất ngoan, hôm nay không biết vì sao cậu bé lại không chịu ăn, cuối cùng Tô Lam không khỏi nhíu mày, hơi khó xử nhìn Minh An.

Lúc này, đột nhiên Quan Triều Viễn đứng lên, đi tới trước mặt Tô Lam nói: "Để tôi làm."

Quan Triều Viễn bế Minh An ra khỏi vòng tay của Tô Lam, sau đó đi đến chỗ của mình, đặt Minh An vào lòng, cầm lấy bát trứng hấp lúc nãy Minh An không ăn, dùng một chiếc thìa nhỏ xúc một miếng rồi bón vào miệng Minh An.

Thế mà lần này Minh An lại ăn, hơn nữa còn ăn hết miếng này đến miếng khác, ăn rất vui vẻ, vừa há miệng a a ăn vừa chơi.

Thấy vậy, Tô Lam hiểu Minh An không muốn mình bón mà muốn Quan Triều Viễn bón.

Tô Lam không khỏi cảm thấy hơi mất mát, xem ra ba con nhà người ta có tình cảm sâu đậm, bản thân chỉ mới chăm sóc Minh An mấy ngày, Minh An cũng không có nhiều tình cảm với mình.

Thấy hai ba con một người bón, một người ăn rất vui vẻ, cô là người ngoài không thể hòa nhập, vì vậy cúi đầu bắt đầu ăn sáng.

Rất nhanh, khi Tô Lam đã ăn no, Minh An cũng ăn đủ, Tô Lam đứng dậy nói với Quan Triều Viễn: "Bây giờ tôi giao Minh An lại cho anh, tôi cũng nên đi làm."

Nghe vậy, khuôn mặt dịu dàng ban nãy của Quan Triều Viễn nhanh chóng trầm xuống, nhưng đôi mắt của anh vẫn nhìn Minh An trong lòng, không nói gì cả.

Thấy vậy, Tô Lam quay người rời đi.

"Oa..." Lúc này, đột nhiên có tiếng Minh An khóc lớn từ phía sau.

Tiếng khóc của cậu bé khiến trái tim Tô Lam run lên, cô lập tức quay đầu nhìn lại, thấy Minh An ở trong lòng Quan Triều Viễn đang khóc rất đáng thương, hai bàn tay mũm mĩm giơ về phía Tô Lam.

Tô Lam liếc nhìn Quan Triều Viễn, mặc dù cảm thấy không thoải mái nhưng cô vẫn không bước về phía Minh An.

“Con khóc gì mà khóc?” Đột nhiên Quan Triều Viễn nổi giận với Minh An.

Dù sao thì Minh An vẫn còn bé, tiếng quát đột ngột của Quan Triều Viễn khiến cậu bé giật mình, sau đó khóc dữ dội hơn.

Trong lúc lo lắng, Tô Lam không quan tâm mọi chuyện, bước tới, cướp lấy Minh An từ trong lòng của Quan Triều Viễn, đồng thời tức giận nói: "Anh lớn tiếng như vậy làm gì? Không sợ đứa bé bị dọa sao!"

Mặc dù sắc mặt Quan Triều Viễn không tốt lắm, nhưng cũng không phản bác lại lời trách móc của Tô Lam, chỉ im lặng nhìn Minh An đang cuộn tròn trong vòng tay của Tô Lam, trên mặt hiện lên vẻ hối hận.

"Minh An ngoan, Minh An đừng sợ. Dì Tô dẫn cháu ra ngoài phơi nắng được không?" Tô Lam dịu dàng xoa đầu Minh An.

"A... A..." Mặc dù Minh An không biết nói, nhưng cậu bé vẫn hiểu được ý của Tô Lam, đôi tay nhỏ mũm mĩm chỉ ra bên ngoài.

Sau đó Tô Lam ôm Minh An ra ngoài, vừa đi dạo trong vườn hoa nhà mình, vừa chơi với Minh An.

Rất nhanh, tâm trạng của Minh An không những đã bình tĩnh trở lại, thỉnh thoảng còn cười ha ha, Minh An bị dọa sợ ban nãy lập tức biến mất.

Nhưng mà Minh An vui vẻ trở lại, Tô Lam lại không thể rời đi, bàn tay nhỏ bé của Minh An cứ ôm cổ Tô Lam không chịu buông, Tô Lam không khỏi cảm thấy hơi khó xử.

Nửa tiếng sau, Tô Lam ngồi trên ghế sô pha, Minh An ngồi trên đùi cô, cô cho Minh An uống sữa trong bình.

Quan Triều Viễn đang ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu nhìn chồng tài liệu trên đùi, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn ngẩng đầu nhìn Tô Lam và Minh An, ánh mắt có hơi phức tạp.

Đing đing... đing đing...

Đột nhiên, di động của Quan Triều Viễn đang đặt trên bàn cà phê đổ chuông.

Quan Triều Viễn cầm lấy điện thoại, liếc nhìn số điện thoại đang nhấp nháy trên màn hình, sau đó trả lời cuộc gọi.

Không biết đầu bên kia đang nói cái gì, Quan Triều Viễn nó với điện thoại: "Hủy cuộc họp lúc mười giờ sáng, thời gian họp sẽ thông báo sau, cứ như vậy đi."

Tô Lam đang cho Minh An uống sữa, nghe vậy thì hơi nhướng mày, sau đó nhìn Minh An trong lòng mình nói: "Anh có việc thì đi đi, dù sao thì hôm nay Minh An cũng sẽ không muốn tìm anh nữa."

Nghe vậy, Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, do dự một lúc, sau đó nói: "Vậy lại làm phiền cô một ngày, buổi tối tôi sẽ tan làm sớm để về thay cô."

“Ừ.” Tô Lam nhẹ gật đầu.

Quan Triều Viễn thu dọn giấy tờ, liếc nhìn Tô Lam và Minh An lần cuối, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Sau khi Quan Triều Viễn rời đi, cảm xúc trong lòng Tô Lam lẫn lộn, không ngờ cô và Quan Triều Viễn lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh như vậy. Muốn trách thì phải trách lúc đầu Quan Khởi Kỳ đã không nói rõ Minh An là con của ai.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Quan Khởi Kỳ nói rõ Minh An là con trai của Quan Triều Viễn, liệu cô có đồng ý giúp không?

Nhìn Minh An đã mút sữa xong, đang nằm trong lòng mình, tim Tô Lam lại mềm nhũn, nếu không phải như vậy, làm sao cô có thể chăm sóc cho Minh An được?

Minh An quá đáng yêu, Tô Lam hơi không nỡ rời xa cậu bé...

Chưa đến năm giờ chiều, Quan Triều Viễn đã vội vàng tan làm, lên xe.

Anh đi công tác một tuần về, việc của công ty có thể dùng câu trăm công nghìn việc để miêu tả, anh dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết những văn kiện và việc gấp, sau đó trực tiếp chạy đến biệt thự ở ngoại ô.

Đing đing...

Trong xe, điện thoại vang lên mấy lần, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng mất kiên nhẫn trả lời.

"Triều Viễn, sao lâu như vậy mà anh vẫn không nghe điện thoại của em? Anh về không báo em một tiếng sao?" Giọng của Phương Ngọc Hoan vang lên từ đầu dây bên kia, Quan Triều Viễn cau mày trả lời: "Tôi mới về, công ty có rất nhiều việc phải giải quyết, nên không có thời gian trả lời điện thoại của cô."