Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 114: Thất vọng



Tối hôm đó, Tô Lam đang tựa vào đầu giường nghĩ cách làm sao để thăm dò được Minh An được đưa đến từ trại trẻ mồ côi nào thì bỗng nhiên điện thoại reo lên.

Cô cúi đầu nhìn thử, là Kiều Tâm đang gọi thì nhanh chóng bắt máy: “A lô?”

“Tô Lam, hôm nay tớ đụng phải ôn thần rồi, xui xẻo hết nói luôn!” Sau đó âm thanh của Kiều Tâm lập tức truyền tới.

“Lại có ai chọc giận cậu?” Trái lại Tô Lam cũng không để ý lắm, bởi vì cô ấy vẫn thường xuyên than thở như thế này.

“Còn ai nữa? Chính là người thứ ba giữa cậu và nhà tư bản đó!” Giờ phút này lửa giận của Kiều Tâm vẫn đang bốc cao ba thước.

“Cô ta gây phiền phức cho cậu sao?” Tô Lam căng thẳng hỏi.

Kiều Tâm tức giận nói: “Xế chiều hôm nay tớ quay lại làm việc, đến muộn nửa tiếng còn bị bắt quả tang, tháng này chẳng những bị mất hết tiền thưởng mà còn phải viết bản kiểm điểm!”

“Chẳng lẽ Phương Ngọc Hoan gọi điện đến Thịnh Thế tố cáo cậu?” Tô Lam không ngờ rằng Phương Ngọc Hoan là kẻ có thù tất báo như vậy. Kiều Tâm thở dài nói: “Không phải là gọi điện tố cáo, bây giờ người ta là thanh tra do trụ sở chính cử đến Thịnh Thế để chấn chỉnh kỷ luật trong công việc, hơn nữa còn vừa nhậm chức vào chiều nay, cậu nói xem có trùng hợp quá hay không? Tớ vừa khéo dính ngay họng súng của cấp trên, xem ra hôm nay cô ta cố tình gây gổ không muốn cho tớ đi là để chờ tớ ở chỗ này!”

Nghe vậy, Tô Lam cúi đầu ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Thanh tra do trụ sở chính phái đến Thịnh Thế, đây là chức vụ mà Quan Triều Viễn giao cho cô ta à?”

“Nghe nói là từ trụ sở chính xuống, không có quan hệ gì với Thịnh Thế. Ha, người phụ nữ Phương Ngọc Hoan này cũng thật ghê gớm, phải rồi, chủ tịch ở trụ sở chính không phải là mẹ của Quan Triều Viễn ư? Có vẻ như Phương Ngọc Hoan đã được mẹ của Quan Triều Viễn chấp nhận rồi? Bằng không thì sao có thể trực tiếp nhảy dù xuống Thịnh Thế như vậy được? Hơn nữa còn là chức vụ được cử đến làm việc cho cấp trên.” Kiều Tâm phân tích.

“Thôi, sau này cậu cố gắng tuân thủ kỷ luật đi, đừng để cho cô ta nắm thóp thì cô ta sẽ không làm gì được cậu.” Tô Lam khuyên ngăn.

“Tớ nghĩ cũng chỉ có thể như vậy, nhưng nếu cô ta cố ý gây khó dễ cho tớ thì tớ không nghĩ mình có thể tiếp tục làm việc ở Thịnh Thế được.” Kiều Tâm ngậm ngùi nói.

“Đi đến đâu tính đến đó, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng thôi.” Tô Lam nói.

Giờ phút này, Tô Lam thầm nghĩ trong đầu: Nếu như Phương Ngọc Hoan đã nhận được sự chấp thuận của nhà họ Quan, vậy thì chứng tỏ chuyện tốt của cô ta và Quan Triều Viễn cũng đang đến gần.

Mặc dù trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng nhưng dù sao đây cũng là một chuyện tốt, sau khi kết hôn Quan Triều Viễn sẽ kiềm chế lại một chút, không cần phải hai ba ngày lại đến trêu chọc cô.

“Phải rồi, hôm nay cậu có đến thăm Minh An không? Có nghe ngóng được tin tức gì từ bảo mẫu không?” Kiều Tâm hỏi.

“Bảo mẫu nói chị ấy cũng không biết.” Tô Lam cau mày trả lời.

Đầu dây bên kia chần chừ một hồi, sau đó cũng thuyết phục: “Tô Lam, chuyện này không gấp được, chỉ có thể từ từ tìm cơ hội rồi hỏi thăm.”

“Tớ biết. Nhưng Minh An rất vui khi gặp tớ, nó rất thích tớ.” Nhắc tới Minh An, trên mặt Tô Lam không khỏi nở một nụ cười thích thú.

“Cậu đây là chuyển tình cảm dành cho con mình lên người Minh An, cậu thích Minh An, vui vẻ khi gặp Minh An cũng chẳng sao, nhưng cậu đừng nhập vai quá sâu, sẽ không tốt cho cậu đâu, có biết không?” Kiều Tâm cảnh báo.

“Tớ biết rồi.” Tô Lam cười nói xong thì cúp điện thoại.

Nhìn vào màn hình điện thoại di động đang nhấp nháy, mặc dù cô hiểu những gì Kiều Tâm nói là đúng và cũng vì muốn tốt cho cô, tuy nhiên cô vẫn không thể kìm lòng được mà nghĩ về Minh An, cô nhận ra rằng mình vốn không thể cưỡng lại thứ tình cảm này được…

Một tuần sau, Tô Lam thật sự rất nhớ Minh An, vì thế cô đã chạy đến gặp thằng bé vào một buổi chiều không phải cuối tuần.

Ngờ đâu lần này có những thu hoạch bất ngờ, chị Hồng như vô tình nói cho cô biết, hóa ra Minh An đã được đưa về từ một trại trẻ mồ côi tên là Thiên Thần ở Giang Châu.

Nghe được tin tức này, Tô Lam phấn khởi cả đêm không ngủ, sáng hôm sau không có việc gì bèn chạy thẳng đến trại trẻ mồ côi Thiên Thần.

Khi cô đến trại trẻ mồ côi Thiên Thần, mọi việc đều diễn ra rất tốt đẹp, Tô Lam đã đạt được nguyện vọng của mình là gặp được viện trưởng ở đây.

Cô giải thích rõ ý định của mình với hiệu trưởng, cô đã từng có một đứa con nhưng bây giờ không biết sống chết thế nào, cô muốn kiểm tra lại hồ sơ nhận nuôi vào mùa đông năm ngoái.

Viện trưởng là một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, ăn mặc chỉnh tề, mặt mũi hiền lành, trông rất nhân hậu bình dị.

Nghe được mong muốn của Tô Lam, viện trưởng sẵn sàng đồng ý, đồng thời hờ người mang hồ sơ nhận nuôi từ mùa đông năm ngoái đến.

Khi viện trưởng đưa cuốn sổ cho Tô Lam, cô lập tức cảm thấy quyển sổ ghi chép này nặng trĩu, tay cô cũng có chút run rẩy.

“Cô Tô, cô xem thử đi.” Viện trưởng cười nói.

Tô Lam cúi đầu bắt đầu lật giở ghi chép ra, mùa đông năm ngoái tổng cộng chỉ có hai đứa trẻ sơ sinh được nhận nuôi, một trai một gái, tên bé trai kia chính là Minh An.

Trong sổ viết rất rõ ràng rằng Minh An đã bị vứt bỏ ở cửa cô nhi viện, phía trên còn ghi thời gian, địa điểm và người phát hiện ra, cột người nhận nuôi quả thật điền tên Quan Triều Viễn.

Nhìn thấy những thứ này, ngay lập tức Tô Lam từ bỏ suy nghĩ Minh An là con trai của mình, cô nhẹ nhàng đóng quyển sổ ghi chép lại, nhưng trong lòng rất trống rỗng, bởi vì con trai của cô thật sự đã chết yểu, Minh An không phải là con của cô!

“Xin lỗi, tôi không thể giúp gì cho cô được.” Viện trưởng nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Tô Lam thì áy náy nói.

Tô Lam cầm bản ghi chép bằng hai tay trả lại cho viện trưởng, miễn cưỡng nở nụ cười trên môi: “Không đâu, sơ đã giúp tôi rất nhiều, cảm ơn!”

“Tạm biệt.” Viện trưởng nhận lấy quyển sổ.

“Tạm biệt.” Tô Lam đeo túi sách, tuyệt vọng rời khỏi cô nhi viện.

Tô Lam quay lại văn phòng luật sư Khải Vy với tâm trạng chán nản, vừa ra khỏi thang máy thì điện thoại trong túi cô đã vang lên.

Cúi đầu xem thử thì ra là Kiều Tâm gọi đến, tối qua cô vô cùng phấn khởi, đương nhiên là đã nói chuyện đến trại trẻ mồ côi cho Kiều Tâm biết.

“Sao rồi? Kết quả điều tra được thế nào?” Cuộc gọi vừa được kết nối đã truyền đến giọng nói nôn nóng của Kiều Tâm.

“Minh An không phải là con của tớ.” Tô Lam thất vọng đáp.

Nghe đến đây, Kiều Tâm ở đầu dây bên kia sửng sốt một chút, sau đó nói: “Nếu không phải, vậy thì sau này cậu có thể từ từ buông bỏ.”

“Nhưng tớ không bỏ Minh An được.” Tô Lam nói mà sống mũi có chút chua xót, khuôn mặt nhỏ bé mập mạp của Minh An còn đang lắc lư trước mắt cô đây này.

“Không được cũng phải được, cậu biết không? Con ả Phương Ngọc Hoan đó mấy hôm nay cứ bay nhảy ở Thịnh Thế, cầm cái lông gà mà cứ cho đó là lệnh tiễn, nhưng tớ cũng muốn nói một chút, đó là vì cô ta được nhà họ Quan công nhận, đoán chừng chuyện kết hôn với nhà tư bản đã khá chắc chắn. Cậu cứ chạy đến gặp Minh An sẽ thể hiện rằng cậu và nhà tư bản dây dưa không rõ, đến cuối cùng chỉ có cậu chịu thiệt mà thôi!” Kiều Tâm nói một hơi dài, nhưng câu nào cũng hợp tình hợp lý.

“Tớ biết rồi, khi nào tan làm thì nói chuyện tiếp.” Tô Lam nói dứt câu thì cúp máy.

Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô đã đụng phải một đôi mắt diêm dúa lòe loẹt. Nhìn thấy cô ta, Tô Lam không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, cô ta chạy đến văn phòng luật sư Khải Vy làm gì vậy?