Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 117: Scandal



Nghe thấy những người này đang khua môi múa mép ở trong phòng trà nước, mặc dù Tô Lam có tức giận, nhưng mà cô biết dù bây giờ có đi vào trong tranh cãi với mấy người đó cũng không làm nên chuyện gì, cho nên quay người rời đi.

Vừa quay đầu, lại đột nhiên nhìn thấy Tiểu Ninh đang lúng túng đứng ở phía sau mình, Tô Lam hơi nhíu mày, sau đó xoay người đi vào phòng làm việc của mình.

Đặt cái ly rỗng lên trên bàn làm việc, Tô Lam mất tinh thần ngồi xuống ghế xoay.

Lúc này, Tiểu Ninh cũng đi vào, liếc nhìn Tô Lam đang suy sụp tinh thần rồi xoay người đóng cửa lại.

“Trưởng phòng Tô, Tôn Ngọc Như là kiểu người chỉ sợ thế giới không loạn, chị không cần phải so đo với cô ta.” Tiểu Ninh đi tới trước bàn làm việc khuyên nhủ Tô Lam.

Mặc dù Tô Lam vô cùng không vui, nhưng mà cô biết lời nói vừa rồi của Tiểu Ninh cũng có lý, cho nên đã điều chỉnh lại cảm xúc một chút nói: “Chị không sao đâu, em yên tâm đi.”

Sau đó Tiểu Ninh lại hạ thấp tông giọng xuống nói: “Đúng rồi, em đã nghe ngóng được Tôn Ngọc Như có lai lịch gì.”

“Lai lịch gì?” Tô Lam ngẩng đầu hỏi.

“Thì là luật sư Quan ấy... Hóa ra đã có một người bạn gái chính thức, tên là Tưởng Vân, nghe nói là một họa sĩ, quanh năm đều đi đến các quốc gia khác để vẽ tranh rồi mở triển lãm, một năm cũng không quay về Giang Châu được hai lần, Tôn Ngọc Như và Tưởng Vân là bà con xa, vào làm việc trong công ty từ rất sớm, thực ra thì năng lực làm việc của Tôn Ngọc Như cũng không thấp, nhưng thái độ làm người lại hay xu nịnh bên trên, chèn ép bên dưới, còn hay khuấy đảo rắc rối gièm pha, cho nên luật sư Quan rất không hài lòng, đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc đầu khi công ty bị trống chiếc ghế Trưởng phòng tài chính nhưng luật sư Quan lại thà rằng đi thuê thêm một người khác ở bên ngoài về chứ không cất nhắc Tôn Ngọc Như lên làm.” Tiểu Ninh đi tới bên cạnh Tô Lam, nói lại cặn kẽ những tin tức đã nghe ngóng được cho cô nghe.

“Chị đã biết, em đi ra ngoài làm việc đi.” Tô Lam ngập ngừng một chút, sau đó nói với Tiểu Ninh.

“Vâng.” Tiểu Ninh trả lời xong lập tức đi ra ngoài.

Chẳng trách Văn phòng Luật sư này lại được đặt tên là Khải Vy, hóa ra là chọn từ trong hai cái tên Quan Khởi Kỳ và Tưởng Vân ra mỗi bên một chữ.

Mặc dù cho đến bây giờ người bạn gái chính thức này của Quan Khởi Kỳ vẫn chưa từng xuất hiện một lần, nhưng dưới sự quan sát của Tô Lam, chắc chắn là cô ấy có một vị trí rất cao ở trong lòng của anh ấy, bằng không cũng sẽ không dùng tên của cô ấy để đặt tên cho công ty của mình.

Cô gái Tôn Ngọc Như này vẫn luôn làm khó làm dễ mình, cũng bởi vì cô ta cho rằng vị trí tưởng phòng tài chính này vốn dĩ nên là của cô ta, cho nên mới đi đối đầu với mình khắp nơi.

Lần này, cô ta cố ý phóng đại scandal giữa mình và Quan Khởi Kỳ ra khắp công ty, nhất định là có thêm chút tính toán nhỏ của riêng mình trong đó.

Tôn Ngọc Như và Tưởng Vân là bà con xa? Như vậy thì chắc chắn hai người có liên lạc với nhau, chẳng lẽ cô ta muốn lợi dụng scandal giữa mình và Quan Khởi Kỳ để khiến cho Tưởng Vân quay về, sau đó đuổi mình ra khỏi Khải Vy, để cô ta thuận lợi ngồi lên vị trí Trưởng phòng tài chính này?

Nghĩ tới đây, Tô Lam lại cảm thấy vô cùng phiền phức, cách giống như “muốn cứu nước mà lại đi đường vòng” này Tôn Ngọc Như chắc chắn có thể nghĩ tới, bởi vì bản thân mình là người không am hiểu những âm mưu ở chốn văn phòng này cũng có thể nghĩ ra được.

Buổi trưa hôm đó, Tô Lam sầu não hẹn Kiều Tâm đi ra ngoài ăn mì.

Sau khi hai người ngồi xuống, Kiều Tâm cũng mặt mày ủ dột nói: “Tớ biết thể nào cậu cũng sẽ mời cơm để an ủi tớ một chút.”

“Cậu lại làm sao nữa?” Vừa nghe thấy lời này, Tô Lam lại càng thêm sầu não, hôm nay người cần được an ủi là cô đấy có được không?

“Còn không phải là đồchết bầm kia sao, suốt ngày bới lông tìm vết, bây giờ dù chỉ là một phút tớ cũng không dám đến trễ, chỉ sợ chị ta lại bắt được lỗi của tớ lần nữa, nếu như tớ còn phạm phải lỗi, có lẽ tiền thưởng cuối năm cũng sẽ bay mất!” Kiều Tâm không ngừng cằn nhằn.

“Tại sao cả hai người chúng ta đều không thuận lợi vậy?” Tô Lam sầu khổ nhìn bát mì ở trước mắt, trong miệng cũng không có chút khẩu vị nào.

“Không phải con đường thăng quan tiến chức của cậu ở Khải Vy đang rộng mở sao? Có chuyện gì mà không thuận lợi?” Kiều Tâm ngạc nhiên hỏi.

Sau đó Tô Lam cũng không giấu giếm, kể lại hết tất cả mọi chuyện xảy ra ở Khải Vy trong hai ngày qua cho Kiều Tâm nghe.

Kiều Tâm cẩn thận quan sát khóe miệng của Tô Lam một hồi, quả thật là chỗ đó có vết thương mờ mờ, tức giận nói: “Người phụ nữ Hồ Mỹ Ngọc này, thật là đi đến đâu cũng có mặt cô ta, đáng lẽ cậu nên để Quan Khởi Kỳ tát cô ta thêm mấy cái nữa, đánh răng cô ta rơi xuống đất, xem xem sau này cô ta có còn nhiều lời như vậy hay không!”

“Nhiều chuyện xảy ra như vậy đều bởi vì hai cái bạt tai đó đã được đánh ra, càng huống chi lần này Hồ Mỹ Ngọc cũng không bị thiệt, còn nhận được hơn một vạn tệ tiền thuốc men.” Tô Lam nhíu mày nói.

“Dù sao người phụ nữ Hồ Mỹ Ngọc đó cũng quang minh chính đại tìm đến, hơn nữa cũng chỉ cố tình tạo chút phiền phức cho cậu thôi, còn Tôn Ngọc Như này mới là người nham hiểm nhất, cậu không thể không đề phòng cô ta!” Kiều Tâm nhắc nhở.

“Tớ đề phòng như thế nào? Hiện giờ tớ đang ở ngoài sáng, cô ta ở trong tối.” Tô Lam buồn phiền nói.

“Vậy cậu định làm như thế nào?” Kiều Tâm lo lắng nhìn Tô Lam hỏi.

Tô Lam cầm đũa quấy mỳ trong tô hơn nửa ngày, sau đó mới nói: “Tớ muốn từ chức.”

“Từ chức? Đây chính là cách của cậu à?” Kiều Tâm không kiềm chế được trợn to hai mắt.

“Nếu không thì tớ còn có thể làm thế nào? Bây giờ rõ rành rành là scandal giữa tớ và Quan Khởi Kỳ đã bay đầy trời, tiếp sau đó bạn gái chính thức của Quan Khởi Kỳ sẽ tìm đến bắt tội tớ, nếu như tớ vẫn còn ở lại, như vậy không chỉ không có lợi đối với Quan Khởi Kỳ, mà còn đối với tớ.” Đối với cách làm này, Tô Lam cũng đã suy xét hơn nửa ngày mới quyết định.

“Công việc tốt như vậy cậu nói từ bỏ là từ bỏ sao? Tiền lương bây giờ của cậu còn cao hơn cả khi làm ở Thịnh Thế. Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu trước, tiền thuê phòng, sinh hoạt phí của cậu, sinh hoạt của mẹ cậu, còn cả em gái cậu hiện giờ vẫn đang học đại học, chi phí cần phải tiêu không hề ít, nếu như cậu thật sự muốn đi thì cũng phải tìm được một chỗ tốt để thay thế trước, hiện giờ muốn tìm việc phải nói là khó vô cùng, có một đồng nghiệp của tớ rời khỏi Thịnh Thế hơn nửa năm, đến giờ vẫn không tìm được công việc mới thích hợp.” Kiều Tâm vô cùng phản đối việc Tô Lam từ chức vào lúc này.

Những điều Kiều Tâm nói đều là sự thật, Tô Lam bất đắc dĩ nhìn cô ấy nói: “Ban đầu tớ nói với cậu thế nào, hiện tại cậu lại trả lại cho tớ hết toàn bộ như vậy.”

“Có cách nào khác đâu? Ai bảo chúng ta đều là người nghèo? Nghèo khó không những hạn chế trí tưởng tượng, còn tước đoạt đi lòng tự tôn của chúng ta! Hầy, đúng rồi, tớ thấy hay là cậu cứ dứt khoát biến đùa thành thật đi, đập chậu đào Quan Khởi Kỳ về bên mình là được, như vậy thì chuyện công việc của cậu sẽ được giải quyết, mà tình yêu cũng được giải quyết luôn. Hơn nữa còn có thể thẳng tiến một đường ngồi lên vị trí bà chủ của Khải Vy, thấy thế nào, cách của tớ đủ thực tế chứ?” Kiều Tâm khẽ nhún nhún vai, trêu đùa nói.

“Cậu mơ đi, miệng lưỡi không mọc ra được ngà voi, nhanh chóng ăn cho xong mì của cậu, nếu như lát nữa cậu lại vào muộn, sợ là tiền thưởng cuối năm cũng không còn!” Tô Lam nói xong lập tức cúi đầu ăn mì.

Kiều Tâm vừa nghe đến đây, vội vàng cúi đầu nhìn thời gian bên trên đồng hồ đeo tay, cũng không đoái hoài đến việc nói chuyện, cúi đầu ăn từng gắp mì lớn ở trong bát...

Buổi chiều, Tô Lam lại suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định từ chức. Không phải là Tô Lam không có cảm giác gì đối với việc Quan Khởi Kỳ vô tình hay là cố ý để lộ ra sự ân cần với mình, mặc dù bây giờ cô đã quyết định sẽ giữ một khoảng cách nhất định với anh ấy, nhưng tin đồn đã lan truyền ra khắp trong Khải Vy, nếu như cô còn tiếp tục ở lại nơi này thì chắc chắn sẽ tạo thành vô số sóng gió. Cho nên chọn cách từ chức vẫn tương đối ổn, còn về phần việc làm, cô có thể tìm một công việc nào đó có đãi ngộ không cao lắm trước, sau đó chậm rãi cưỡi lừa đi tìm ngựa là được.

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Tô Lam bèn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để viết một bức thư xin từ chức.

Cô sợ mình sẽ thay đổi quyết định, cho nên dứt khoát bỏ tờ đơn từ chức vào túi rồi đi ra khỏi phòng làm việc.

Mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc, lại đúng lúc gặp Tiểu Ninh cầm một tập tài liệu đến để mình ký: “Trưởng phòng Tô, làm phiền chị ký tên lên đây.”

Tô Lam mới vừa nhận lấy tập tài liệu thì bỗng nhiên có một cô gái cao gầy mặc chiếc váy dài theo phong cách Bohemian đi từ ngoài cửa bước vào. Cô gái kia đeo một chiếc kính râm, găng tay cũng là sản phẩm của thương hiệu nổi tiếng thế giới, cằm giương cao lên, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin, liếc mắt nhìn mọi người một lượt, sau đó hỏi: “Ai là trưởng phòng Tô, Tô Lam?”