Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 119: Mất đi thính lực



Nhìn thấy Tô Lam, Quan Triều Viễn tiến đến đẩy Quan Khởi Kỳ ra, sau đó vươn tay nắm lấy bả vai của Tô Lam, vội vàng hỏi: “Em thế nào rồi? Em cảm thấy không ổn ở chỗ nào?”

Trong lúc đặt câu hỏi, anh còn quan sát từ đầu xuống chân Tô Lam đến mấy lượt, phát hiện ra trên người cô không có vết thương nào quá rõ ràng, chỉ có bên phía mặt trái bị sưng lên thì mới yên tâm hơn đôi chút.

Tô Lam nhìn thấy đôi môi anh đang mở ra rồi lại khép lại, thực sự cô không thể nghe thấy được anh nói điều gì, chẳng qua là hai chân mày anh đang nhíu lại rất chặt, trong cặp mắt lộ ra vẻ lo lắng không che giấu, nhìn dáng vẻ này hẳn là anh đang rất căng thẳng.

Hai bàn tay to lớn của anh nắm thật chặt lấy vai cô, đôi bàn tay to dày này đã mang lại cho cô chút cảm giác an toàn, cô không biết rằng thì ra Quan Triều Viễn cũng quan tâm đến cô, ít nhất thì sau khi anh nghe được tin cô bị thương, có lẽ anh cũng đã lập tức đi đến bệnh viện có đúng không?

“Tôi...” Đến lúc này Tô Lam mới hiểu được, tại sao người câm điếc đều vừa câm lại vừa điếc, bởi vì lỗ tai không thể nghe thấy tiếng nói, cho nên cũng không có cách nào khống chế được độ lớn và giọng điệu bản thân phát ra, có thể là vì đang quá mức hốt hoảng, hiện tại cô lại nói không ra lời.

Quan Triều Viễn cũng nhận ra ra sự bất thường của Tô Lam, quay đầu lại túm lấy cánh tay của Tiểu Ninh hỏi: “Rốt cuộc cô ấy bị làm sao?”

“Trưởng phòng Tô, chị ấy... tai của chị ấy xảy ra chút vấn đề, hiện giờ không nghe thấy gì.” Tiểu Ninh trả lời đúng theo sự thật.

Nghe nói như vậy, Quan Triều Viễn cũng không giữ được bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía Tô Lam, lại thấy khuôn mặt của cô đã sưng vù lên đáng sợ, tiếp tục truy hỏi Tiểu Ninh: “Mặt của cô ấy là do bị ai đánh? Tại sao đột nhiên cô ấy lại không nghe thấy?”

Tiểu Ninh nâng mắt lên nhìn Quan Triều Viễn, sau đó lại nhìn về phía Quan Khởi Kỳ đang đứng ở phía sau Quan Triều Viễn, không khỏi hơi băn khoăn.

“Nói mau!” Quan Triều Viễn ngay lập tức quát lên.

Tô Lam chỉ có thể mù mờ nhìn bọn họ, cô có cảm giác như bản thân đã rơi vào trong một thế giới không có tiếng động, khắp nơi đều bị bao phủ bằng màu trắng xám ảm đạm.

“Là bị người ta đánh.” Tiểu Ninh nói xong nhanh chóng cúi đầu xuống thật thấp.

Tiểu Ninh là nhân viên của Khải Vy, người đánh lại là bạn gái chính thức của Quan Khởi Kỳ, làm sao một nhân viên quèn thấp cổ bé họng như cô ấy dám nói bậy bạ? Cô ấy vẫn còn muốn giữ công việc này.

“Bị ai đánh?” Quan Triều Viễn nghe xong lời này, dường như từng sợi tóc đều dựng đứng lên.

“Điều này...” Đột nhiên Tiểu Ninh nghẹn họng, ánh mắt nhìn về phía Quan Khởi Kỳ.

Dựa theo ánh mắt của Tiểu Ninh, Quan Triều Viễn cũng nhanh chóng xoay người lại, ánh mắt dọa người nhìn chằm chằm vào Quan Khởi Kỳ, cất giọng lạnh lùng hỏi: “Mặt của cô ấy là do ai đánh?”

“Là...” Đại khái là vì Quan Khởi Kỳ nhìn thấy Quan Triều Viễn đã nổi giận thật, cho nên cũng có chút quanh co úp mở.

“Nói mau!” Quan Triều Viễn gầm lên giận dữ.

Quan Khởi Kỳ không thể làm gì khác hơn đành trả lời: “Là đột nhiên Tưởng Vân quay trở lại, cô ấy nhất thời quá kích động nên đã... đánh tát Tô Lam một cái, cũng không nghĩ tới hậu quả sẽ... nghiêm trọng như vậy.”

Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn cất bước tiến lên, vung nắm đấm lên lao về phía Quan Khởi Kỳ, đấm một quyền lên trên mặt của anh ấy!

Quan Khởi Kỳ bị đánh, thân người không khỏi lảo đảo, đưa tay sờ lên bên khóe miệng mình đã chảy máu.

“Em là người chết sao? Tưởng Vân quay về đánh người mà em cũng không biết cản cô ta lại? Để cô ta đánh người thành ra thế này? Kích động gì chứ, anh thấy chuyện này là cố ý có đúng không?” Quan Triều Viễn chỉ tay vào Quan Khởi Kỳ lên án.

Tô Lam nhìn thấy Quan Triều Viễn đánh Quan Khởi Kỳ, không kiềm được nhíu mày lại, nhưng cô lại không biết bọn họ đang ầm ĩ vì chuyện gì.

Lúc này Quan Khởi Kỳ cũng hơi tức giận, thẳng thắn tranh luận phải trái với Quan Triều Viễn nói: “Anh quan tâm đến cô ấy như vậy, anh có thể để cô ấy ở bên cạnh mình? Lại nói, hiện giờ anh là gì của cô ấy? Anh có tư cách đến đây chỉ trích em sao?”

Lời nói này càng khiến Quan Triều Viễn tức giận thêm, anh tiến lên, lại tặng cho Quan Khởi Kỳ một nắm đấm nữa: “Anh đã cảnh cáo em hãy cách xa cô ấy ra một chút từ sớm, nếu như không phải vì em, làm sao hôm nay cô ấy có thể bị Tưởng Vân đánh?”

Lần này Quan Khởi Kỳ không tiếp tục nhẫn nhịn, đưa tay trả lại cho Quan Triều Viễn một nắm đấm: “Cô ấy cũng không phải là đồ vật cá nhân của anh, anh dựa vào đâu đến cảnh cáo em?”

Quan Triều Viễn bị đấm một cú, càng thêm nổi nóng, lao vào Quan Khởi Kỳ anh một đấm tôi một quyền.

Tô Lam thấy tình cảnh trở nên hỗn loạn như vậy, vừa vội lại vừa tức, mặc dù không biết bọn họ đang ồn ào đánh đấm vì chuyện gì, nhưng cô cũng có thể đoán ra được, chắc chắn là có liên quan đến chuyện cô bị đánh.

“Hai người... đừng đánh nữa!” Tô Lam thử lớn tiếng hét lên ngăn cản.

Nhưng lúc này bọn họ không thể nào nghe thấy tiếng hét của cô, nắm đấm của hai người đàn ông giống như những hạt mưa trút xuống, cô cũng không thể lại gần bọn họ được.

Trong lúc gấp gáp, Tô Lam cảm thấy đầu mình càng đau đớn hơn, cơn ù tai cũng càng thêm nghiêm trọng, sau đó trước mắt cô hoa lên, thân người lảo đảo muốn ngã xuống.

“Trưởng phòng Tô!” Tiểu Ninh đứng ở một bên nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Tô Lam.

“Hai người đừng đánh nữa, trưởng phòng Tô ngất rồi!” Tiểu Ninh cố hết sức ôm lấy Tô Lam, quay đầu hét lớn về phía hai người đàn ông vẫn còn đang miệt mài đánh nhau.

Nghe thấy tiếng hét của Tiểu Ninh, lập tức cả Quan Triều Viễn và Quan Khởi Kỳ đều dừng tay lại, sau đó hai người đồng thời chạy như bay đến trước mặt của Tô Lam và Tiểu Ninh.

“Tô Lam, em/cô thấy thế nào rồi?” Quan Triều Viễn và Quan Khởi Kỳ lại đồng thời mở miệng hỏi.

Quan Triều Viễn thấy chẳng qua Tô Lam cũng chỉ bị ngất tạm thời, anh lập tức đẩy Quan Khởi Kỳ ra, tiến lên trước đón lấy Tô Lam từ trong vòng tay của Tiểu Ninh, sau đó khom lưng xuống ôm ngang cô lên, xoay người lại hô to: “Bác sĩ! Bác sĩ!”

Quan Khởi Kỳ lại chỉ đứng ở phía sau lưng của Quan Triều Viễn, mặt mày đen lại, nhưng lại không thể tiến lên phía trước để quan tâm, chăm sóc cho Tô Lam...

Tô Lam cảm thấy lỗ tai của chính mình vẫn bị ù không thôi, trong đầu cũng vang vọng những tiếng ong ong nhiễu loạn, toàn thân đều không thoải mái.

Không biết đã ngủ bao nhiêu lâu, khi đôi mắt ngái ngủ lim dim mở ra, Tô Lam nhìn thấy bên ngoài trời đã sáng choang, cô lại đang nằm trên giường bệnh, trong phòng tĩnh lặng, cô vẫn không nghe được bất cứ âm thanh nào như cũ.

Trong chớp mắt lại nhìn thấy trước giường bệnh có một thân thể cao lớn đang co rúc trên ghế tựa, đầu gối lên trên mép giường, anh ngủ quên rồi, hơn nữa nhìn tư thế kia thì chắc cũng không mấy thoải mái.

Thấy Quan Triều Viễn đã chăm sóc mình cả một đêm, trong lòng Tô Lam cảm thấy vô cùng không nỡ, vươn tay về phía mái tóc đen ngắn dày rậm của anh, nhưng đến giữa không trung thì cánh tay của cô lại cứng đờ, từ đầu đến cuối cô cùng không dám chạm vào anh dù chỉ một chút, sau đó lại chậm rãi rụt tay lại.

Ngay sau đó, Tô Lam ngồi dậy, nhìn thấy trên người anh chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi trắng, bây giờ buổi sáng vẫn còn rất lạnh, đảo mắt liếc thấy áo khoác màu đen của anh đang để ở phía cuối giường, Tô Lam bèn vươn tay với lấy, nhẹ nhàng đắp lên trên người anh.

Cảm giác đột nhiên hai vai của mình bị đè nặng, Quan Triều Viễn lập tức tỉnh dậy!

Nhìn thấy anh ngẩng đầu lên, Tô Lam vội vàng rụt tay của mình lại.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Quan Triều Viễn thấy Tô Lam đã thức dậy ngồi ở trên giường, lập tức vội vàng hỏi: “Em cảm thấy thế nào rồi?”

Tô Lam lại chỉ thấy đôi môi anh mở ra khép vào, tai vẫn không hề nghe được bất cứ âm thanh nào, Tô Lam chán nản lắc đầu, đồng thời chỉ tay vào lỗ tay của mình.

Hiểu được ý của Tô Lam, Quan Triều Viễn nhanh chóng lấy điện thoại di động của mình ra, dùng tốc độ nhanh nhất để gõ hai hàng chữ lên trên màn hình, sau đó đưa cho Tô Lam nhìn.

“Bác sĩ nói là do màng nhĩ của em gặp phải chấn thương đột ngột, tình hình không quá nghiêm trọng, qua mấy ngày nữa là có thể khôi phục lại khả năng nghe, cho nên em không cần quá lo lắng!”

Nhìn thấy mấy dòng chữ này, mặc dù Tô Lam biết có thể là Quan Triều Viễn đã cố ý nói nhẹ tình trạng của cô, nhưng đến cuối cùng nó vẫn đem đến một sự an ủi rất lớn cho cô.

Tô Lam cũng nhanh nhẹn lấy điện thoại di động của mình ra, gõ lên trên đó một hàng chữ.

“Bác sĩ nói khi nào tôi có thể xuất viện?”

Quan Triều Viễn lại lập tức gõ ra một hàng chữ: “Bác sĩ nói còn phải quan sát, không nói đến thời gian cụ thể.”