Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 121: Mùi thuốc súng



Buổi sáng, Tô Lam gửi một tin nhắn cho Kiều Tâm, bảo hôm nay tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô ấy nhất định phải ghé một chuyến, dù gì bệnh viện này cũng cách Thịnh Thế không xa.

Buổi trưa, Tô Lam đang ăn cơm, cửa phòng bệnh bị mở ra, Kiều Tâm nhào tới.

"Tô Lam, cậu sao rồi? Bị thương ở đâu?" Kiều Tâm nhìn Tô Lam một lượt từ trên xuống dưới, thấy ngoại trừ mặt cô có hơi sưng ra, mấy chỗ khác đều không bị gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Tô Lam cúi đầu lấy điện thoại ra, gõ chữ lên trên đó.

"Ơ, sao cậu lại không nói chuyện thế?" Kiều Tâm nhìn chằm chằm Tô Lam ngạc nhiên, không hiểu sao cô lại không để ý đến mình.

Tô Lam nhanh chóng đưa điện thoại di động cho cô ấy xem, Kiều Tâm vừa nhìn đã nhíu mày.

"Kiều Tâm, màng nhĩ của tớ bị tổn thương, tạm thời không nghe được, vậy nên chúng mình chỉ có thể dùng chữ trao đổi."

"Sao lại thành ra như vậy?" Kiều Tâm cũng chỉ có thể lấy điện thoại ra gõ chữ với cô.

"Tí nữa sẽ giải thích với cậu sau, cậu gọi cho mẹ tớ trước, bảo bà ấy tớ tạm thời ra nước ngoài công tác, không gọi điện thoại được, đợi tớ về sẽ liên lạc với mẹ sau." Tô Lam nhìn Kiều Tâm.

"Được, tớ gọi đây." Kiều Tâm vội gọi điện thoại cho Sở Thanh Diên.

Hôm nay, mẹ đã gọi mấy lần mà Tô Lam đều không nghe máy. Cô sợ bà biết chuyện của mình sẽ lo lắng nên tạm thời chỉ đành gọi Kiều Tâm qua đây, giúp cô gọi một cuộc điện thoại.

Kiều Tâm rất nhanh đã kết thúc cuộc gọi, ngồi xuống hỏi han Tô Lam đủ thứ chuyện, Tô Lam cũng kể đầu đuôi câu chuyện lại cho Kiều Tâm.

Nghe hết chuyện đã xảy ra, Kiều Tâm giận run người, lập tức mắng: "Tưởng Vân đó là thá gì chứ? Dựa vào đâu đánh cậu thành ra thế này? Còn cả tên Quan Khởi Kỳ kia, thấy người phụ nữ của mình bị đánh mà cũng không biết đứng ra ngăn cản..."

Mắng một nửa, đột nhiên Kiều Tâm nhớ ra Tô Lam không thể nghe được. Cô ấy cau mày, lần nữa lấy điện thoại ra bắt đầu gõ chữ.

"Tưởng Vân đánh cậu ra thành thế này, sao cậu không báo cảnh sát? Cho dù nhà họ là luật sư cũng không cần sợ, tình trạng bây giờ của cậu cũng tính là tổn thương nhẹ mà."

Nhìn thấy chữ Kiều Tâm gõ ra, Tô Lam khổ sở gõ lại một hàng: "Thực ra Quan Khởi Kỳ không biết chuyện này, dù gì anh ấy cũng giúp tớ nhiều, nếu như tai tớ chóng khỏi thì tớ cũng không muốn truy cứu nữa."

Tô Lam hiểu rõ chuyện này thực sự không thể nói rõ, nói không chừng báo cảnh sát sẽ lại càng khiến người ta nghi ngờ về mối quan hệ của cô và Quan Khởi Kỳ, chẳng thà sau này tránh xa hoàn toàn Khải Vy, không gặp lại nữa.

"Dù có là vậy thì cũng phải đòi cô ta bồi thường đầy đủ, dĩ nhiên phải nói tai cậu có thể chóng lành lại." Kiều Tâm lại gõ một hàng chữ.

Thời gian trôi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc Kiều Tâm cũng rời đi.

Sau khi Kiều Tâm đi khỏi, Tô Lam một mình ở lại trong phòng bệnh không người, lòng lo sợ vô cùng.

Cô gắng sức xoa tai mình nhưng nó vẫn chẳng nghe được gì, cô vỗ hai tay vào nhau nhưng vẫn như cũ, một chút âm thanh cũng không cảm nhận nổi.

Tô Lam càng ngày càng hoang mang, nếu như cô điếc thật thì rốt cuộc cô phải làm sao?

Nghĩ được một lúc cô lại thiếp đi, vừa khép mắt là ngủ thẳng đến tận khi hoàng hôn.

Bình thường, lúc đi làm cô luôn rất chăm chỉ, sau khi tan ca cô còn xem sách kế toán viên công chứng, đã bao giờ cô được thoải mái ngủ hẳn một buổi chiều đâu? Càng khỏi phải nói, người điếc đã ngủ là chẳng ai quấy rầy, Tô Lam thầm giễu cợt chính bản thân trong lòng.

Khi đèn hoa vừa lên, Quan Triều Viễn vẫn chưa đến.

Tô Lam ngồi trên giường, hai tay ôm lấy đầu gối, trong phòng bệnh không bật điện, ánh đèn phía ngoài cửa sổ rọi vào phòng chỉ đủ giúp mắt người nhìn rõ những đường nét của vật thể.

Lúc này, Tô Lam thấy cô độc, lạc lõng vô cùng, ánh mắt đờ đẫn nhìn về ánh đèn rực sáng bên ngoài khung cửa sổ.

Đột nhiên, đèn phòng bệnh được bật lên, ánh sáng cường độ cao khiến mắt không chịu được, cô vội vàng giơ tay lên cản lại.

Khi mắt đã quen được với ánh sáng trong phòng, Tô Lam trông thấy có một bóng người đã đứng trước giường bệnh.

Anh nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen láy, sáng như sao, trên tay anh cầm hai hộp cơm, đứng trước mặt cô mãi không nói gì. Dĩ nhiên cô cũng chẳng nghe được chỉ là không thấy môi anh chuyển động.

Khoảnh khắc ấy Tô Lam rất muốn lao vào lòng anh, tựa vào lồng ngực vững chãi ấy.

Nhưng cô biết mình không thể làm thế, anh không thuộc về cô, vừa nghĩ đến Phương Ngọc Hoan, trái tim Tô Lam đã hơi đau.

Mặc dù lúc này cô đang thấy cô độc và lạc lõng nhưng cô cũng không thể giải khát bằng rượu độc được. Đối với cô, anh chính là thứ thuốc độc tuyệt đối không thể si mê.

Một lúc sau, đột nhiên bàn tay ấm áp xoa đầu cô.

Tô Lam lập tức cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền xuống từ đỉnh đầu, đi qua cơ thể rồi chạm đến lòng bàn chân, cảm giác ấy khiến toàn thân cô như bị điện giật.

Tô Lam ghét cảm giác này, anh luôn có thể chỉ dùng đúng một động tác đã đủ khiến cô hoàn toàn ngã vào trong biển khơi của anh.

Giây tiếp theo, Tô Lam nghĩ lại lấy điện thoại di động ra, tiếp đó cũng để đầu mình thoát khỏi tay anh.

Sau đấy, cô lập tức gõ ra một hàng chữ.

"Anh đến từ khi nào?"

"Mấy phút rồi." Anh dùng điện thoại di động trả lời.

Tô Lam không thể nghe được tiếng cửa chứ đừng nói là tiếng bước chân, vậy nên vừa nãy khi anh bật điện lên, cô mới biết là anh đến.

Lúc này, cô không khỏi bối rối, chẳng lẽ anh đã thấy hết dáng vẻ một mình cô ngồi co ro trên giường vừa rồi sao? Vậy nên mới đưa tay xoa đầu cô, có phải anh đang thương hại cô hay không?

Giây phút ấy, cái tôi mạnh mẽ khiến Tô Lam thấy rất khó chịu, cô thực sự không cần sự đồng cảm của anh, thứ cô cần anh vốn chẳng cho nổi.1

"Tôi mua cho em cơm hải sản em thích ăn nhất." Quan Triều Viễn gõ ra một hàng chữ, đưa Tô Lam xem rồi đặt hai hộp cơm lên bàn ăn trên giường bệnh.

Anh còn nhớ cô thích ăn gì nhất, Tô Lam cau mày.

Chợt thấy trên bàn ăn có hai hộp cơm hải sản còn có hai đôi đũa, Tô Lam biết anh muốn ở lại đây ăn cơm với mình.

Tuy cảm động nhưng Tô Lam lại không muốn tiếp xúc quá nhiều với Quan Triều Viễn.

Vậy nên sau đó, cô giả ngốc, gõ một hàng chữ đưa cho anh xem.

"Tôi biết anh phải đi tiệc xã giao rất nhiều, công việc cũng bề bộn, sau này không cần chạy qua đây. Bây giờ tình trạng của tôi cũng ổn định, mấy hôm nữa là có thể xuất viện."

Thấy câu nói này, Quan Triều Viên nhíu mày nhưng vẫn kiềm chế cơn giận của mình.

"Câu này của em là sao?" Tay anh gõ thật nhanh mấy chữ.

"Không sao hết, tôi sợ phiền anh thôi." Tô Lam có cảm giác hình như anh thực sự giận.

Đúng như dự đoán, sau đó anh đã gõ ra một hàng chữ sặc mùi thuốc súng: "Em không phiền tôi thì còn muốn phiền ai? Quan Khởi Kỳ sao? Bạn gái thực sự của người ta đã về, người nó yêu là Tưởng Vân, có lẽ chút thiện cảm nó dành cho em cũng chỉ là hứng thú nhất thời, tôi nghĩ em cũng phải biết, trước đó khi Tưởng Vân không có ở đây, Khởi Kỳ đã trêu ghẹo không ít các cô gái chứ? Lẽ nào em cũng muốn trở thành một người phụ nữ bị đàn ông đùa giỡn sao?”1