Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 151: Đình công



"Mẹ, những lời này mẹ đã nói nhiều lần rồi, con cũng đã thuộc lòng." Tuy rằng Tô Lam đang phàn nàn, nhưng vẻ mặt lại tươi cười.

Sở Thanh Diên liếc xéo con gái một cái: "Chẳng phải mẹ muốn tốt cho con à, lúc nào cũng chê mẹ càm ràm."

"Được, được, được, sau này mẹ cứ càm ràm đi, con đều nghe hết." Tô Lam nói với vẻ mặt lấy lòng.

Sở Thanh Diên cười hiền từ, sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, bao giờ các con tổ chức lễ cưới? Lần trước đã không tổ chức, lần này lại không tổ chức sao được? Dù sao gia đình Triều Viễn cũng là danh môn vọng tộc, cưới một nàng dâu không thể lén lén lút lút để con phải chịu ấm ức chứ?"

Tô Lam biết mẹ thương mình, bèn giải thích: "Triều Viễn nói tổ chức hôn lễ thì kiểu gì cũng phải chuẩn bị một hai tháng, vậy nên bọn con đi đăng ký kết hôn trước, anh ấy nói sẽ tổ chức long trọng một chút, thật ra con hơi sợ phiền phức, những trình tự phức tạp kia phiền lắm."

"Con bé ngốc, nếu không có những trình tự kia thì sau này không những người nhà họ Quan bọn họ mà ngay cả người thân bạn bè cũng đều sẽ xem thường con, trình tự nên thực hiện thì vẫn phải thực hiện." Sở Thanh Diên nhắc nhở.

Tô Lam cười một tiếng nói: "Có coi trọng hay không sau này vẫn phải dựa vào bản thân."

Tô Lam biết mình là người bình thường, Quan Triều Viễn xuất thân từ gia đình có tiếng, ba mẹ đều là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn. Cô bị xem thường cũng dễ hiểu, chỉ là trong lòng hơi mâu thuẫn với mẹ của Quan Triều Viễn là Lục Trang Đài.

Có điều lần này Quan Triều Viễn lại khẳng định chắc chắn có thể thuyết phục Lục Trang Đài chấp nhận cô, điều này cô cũng không quan tâm lắm, bởi vì tính cách độc lập của Quan Triều Viễn rất mạnh, chắc hẳn ba mẹ anh không chi phối được hôn nhân của anh.

Nhưng Tô Lam cũng biết sau khi lựa chọn ở bên Quan Triều Viễn còn phải đối mặt với rất nhiều chuyện. Có điều vì người mình yêu, cô nhất định không thể chùn bước.

Văn phòng Tổng giám đốc Thịnh Thế.

Trước bàn làm việc có một nhân viên nam đứng cung kính, nói với Quan Triều Viễn đang ngồi trên ghế xoay phía đối diện: "Tổng giám đốc Quan, mời anh ký tên vào tài liệu này."

Quan Triều Viễn cầm tài liệu qua, vừa nhìn một cái, điện thoại bất chợt đổ chuông.

Cúi đầu nhìn số điện thoại lấp lóe trên màn hình, anh không khỏi nhướng mày.

Thấy sắc mặt Quan Triều Viễn âm u, nhân viên nam dè dặt xoắn hai tay lại với nhau.

Quan Triều Viễn nhanh chóng ký tên lên tài liệu, sau đó đưa cho nhân viên nam kia, tiếp đó mới cầm điện thoại lên nghe máy.

Thấy Tổng giám đốc Quan phải nhận điện thoại, nhân viên nam kia vội vàng cầm tài liệu đi ra khỏi văn phòng.

"Triều Viễn." Điện thoại vừa được kết nối, đầu bên kia lập tức truyền đến một giọng nữ mang theo vẻ ấm ức.

"Cô đã đến Mỹ chưa?" Quan Triều Viễn hỏi.

"Đến từ lâu rồi." Đầu bên kia trả lời.

"Có chuyện gì không? Tôi còn bận nhiều việc." Ý của Quan Triều Viễn rất rõ ràng, anh không rảnh nghe những chuyện râu ria.

Phương Ngọc Hoan biết thời gian gấp rút, lập tức khóc nức nở nói: "Triều Viễn, một mình em ở đây thật sự rất cô đơn sợ hãi, anh để em về nước có được không? Em đảm bảo sẽ không quấy rầy anh và Tô Lam, chỉ cần thỉnh thoảng để em nhìn anh một cái là được!"

Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn nhíu mày: "Phương Ngọc Hoan, làm người không thể lật lọng, không phải chúng ta đã nói xong à? Cô làm như vậy khiến tôi rất khó xử."

"Triều Viễn, anh thật sự tuyệt tình như vậy sao? Vì Tô Lam kia mà anh không thèm để ý đến sống chết của em đúng không?" Thấy Quan Triều Viễn không hề bị lung lay chút nào, giọng điệu của Phương Ngọc Hoan cũng bắt đầu quyết liệt.

Lời này lập tức khiến Quan Triều Viễn nổi giận: "Phương Ngọc Hoan, đừng tưởng rằng hai chúng ta từng có tình cảm sâu sắc là cô có thể ép buộc tôi, bây giờ người tôi yêu là Tô Lam, tôi không thể tiếp tục duy trì quan hệ thân thiết với cô, xin cô hãy hiểu rõ điều này!"

"Đàn ông các anh đều là đồ có mới nới cũ, chỉ thấy người mới cười, nào thấy người cũ khóc? Quan Triều Viễn, tôi không ngờ anh cũng là loại người này!" Phương Ngọc Hoan lạnh lùng nói.

Nghe vậy, giọng nói của Quan Triều Viễn càng thêm lạnh nhạt: "Phương Ngọc Hoan, tôi và cô đã kết thúc từ lâu, mong rằng cô có thể hiểu rõ điều này, tôi còn làm việc, tạm biệt!"

Nói xong, Quan Triều Viễn cúp điện thoại.

Nhưng cơn giận còn sót lại vẫn chưa tan, cầm hộp thuốc lá ở bên cạnh lên rồi châm một điếu thuốc.

Khói lượn lờ chậm rãi bay qua đỉnh đầu anh, đưa mắt nhìn sang cửa sổ sát đất có thể quan sát một nửa cái thành phố Giang Châu một lát.

Sau đó, trong đầu nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng lại nở nụ cười.

Lại cầm điện thoại qua thấy Tô Lam vẫn chưa trả lời tin nhắn, anh không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm: Chẳng lẽ vẫn chưa dậy?

Tối nay, Quan Triều Viễn vừa vào nhà đã nhìn thấy Tô Lam đeo tạp dề đang bận rộn trong phòng bếp nhỏ hẹp.

Tô Lam đang cúi đầu thái thịt thì nghe thấy tiếng anh về nhà, bèn gọi: "Anh nghỉ ngơi một lát trước, đồ ăn sẽ xong ngay!"

Còn chưa dứt lời, sau lưng đã có hai cánh tay vòng lấy eo của cô, cảm nhận được nhiệt độ của anh, Tô Lam hé miệng cười một tiếng, trong ánh mắt tỏa ra ánh sáng hạnh phúc.

"Hôm nay em làm gì vậy? Cũng không trả lời tin nhắn của anh?" Môi anh khẽ hôn lên phần cổ trơn mềm của cô.

Tô Lam cảm thấy hơi ngứa, rụt cổ xuống cười nói: "Em đi dạo phố mua quần áo với Kiều Tâm, tiện thể về chỗ mẹ em một chuyến."

Vừa nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn không khỏi dấy lên nghi ngờ: "Mua quần áo? Anh tưởng rằng em tiếp tục đi xin việc chứ!"

Tô Lam đang cầm dao phay lập tức quay đầu, nói oán trách: "Hôm qua em tìm được việc rồi được chưa? Không quan tâm em chút nào cả, anh không biết gì về tình hình của em hết."

"Tìm được việc làm rồi? Chuyện này cũng đâu thể trách anh? Em cũng không nói với anh mà?" Quan Triều Viễn nhún vai, bày tỏ cực kỳ vô tội.

Nghe thấy lời này, Tô Lam bèn tức giận nói: "Còn nữa, hôm qua em có cơ hội nói với anh à?"

Hôm qua bắt đầu từ chạng vạng tối anh đã quấn lấy cô suốt cả đêm, cô bị gây dưa đến nổi không xuống nổi giường, đâu còn có cơ hội nói với anh là cô đã tìm được việc.

Quan Triều Viễn lại cúi đầu nở nụ cười xấu xa.

"Anh cười gì?" Tô Lam nhìn thấy đôi mắt của anh cong cong như mặt trăng, có điều trong ánh mắt lại có chứa sự gian xảo.

Quan Triều Viễn vội vàng nắm chặt bả vai Tô Lam, nói an ủi: "Được, được, tối nay chúng ta nói chuyện tử tế ở trên giường được không?"

Nghe thấy lời nói không có ý tốt của anh, Tô Lam sắp sụp đổ, trực tiếp giơ dao phay khè ở trước mặt anh: "Tối nay lúc ngủ mới có thể lên giường biết chưa?"

Những chuyện xảy ra vào tối hôm qua đã khiến cho cô chấn động trong lòng, tối nay cô tuyệt đối không thể chiến đấu tiếp nữa, bây giờ cô vẫn còn cảm thấy cả người bủn rủn như sợi mì, nếu còn thêm một đêm nữa chắc cô tiêu tùng mất, đến lúc đó làm gì còn có sức mà đi đăng ký kết hôn? . Chap mới luô𝓷 có 𝘵ại || T𝐑u 𝗠T𝐑𝖴Y𝓮𝘕.v𝓷 ||

Đối với lời nói của cô, Quan Triều Viễn gật đầu, bày tỏ hoàn toàn đồng ý: "Được, trước hết chúng ta không lên giường, ghế sô pha nhà em tuy hơi nhỏ, nhưng cũng đủ dùng."

Nhìn thấy dáng vẻ đàng hoàng của anh, Tô Lam không nhịn được mà đẩy anh một cái: "Anh đứng đắn một chút được không?"

"Bây giờ anh rất đứng đắn." Quan Triều Viễn mở hai tay ra chào thua.

Thấy anh vô lại như vậy, Tô Lam tức giận ném con dao phay trong tay lên trên thớt, sau đó giận dỗi nói: "Hôm nay em đình công, không nấu cơm nữa!" Nói xong, bèn cởi tạp dề ra ném sang bên cạnh thật.1