Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 156: Tôi là con gián đánh mãi không chết



Quan Triều Viễn đứng trước cửa sổ sát đất, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phương Ngọc Hoan mở cửa đi tới, nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp đối diện cô ta, đôi mắt cứng đờ, buộc phải lạnh giọng nói: “Người cũng đã rời đi một tiếng, cho dù anh có thiên lý nhãn cũng không nhìn thấy cô ta được đâu.”

Quan Triều Viễn không hề để ý tới cô ta, vẫn đưa lưng về phía cô ta hỏi: “Chuyện cô yêu cầu tôi đã làm được, bây giờ cô có thể trả Minh An lại cho tôi chưa?”

Khóe miệng Phương Ngọc Hoan giật giật, đi tới phía sau anh nói: “Bây giờ Minh An rất ổn, chờ mấy ngày nữa em sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau.”

Nghe cô ta nói như thế, Quan Triều Viễn giận dữ xoay người lại, túm chặt bả vai Phương Ngọc Hoan, gầm nhẹ nói: “Phương Ngọc Hoan, đừng có giở trò bịp bợm với tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

“Em không giở trò bịp bợm gì với anh cả, anh đã làm theo lời của em, nhưng nếu ngày nào anh còn chưa kết hôn với em thì em không thể yên tâm được, lỡ em trả Minh An lại cho anh, anh lại hủy bỏ hôn lễ của em, vậy em phải làm sao bây giờ?” Phương Ngọc Hoan nhìn thẳng hai mắt Quan Triều Viễn, không hề sợ hãi chút nào trước sự giận dữ của anh.

Phương Ngọc Hoan chọc giận Quan Triều Viễn, hai tay của anh trên vai cô ta càng tăng thêm lực, mà Phương Ngọc Hoan đến lông mày cũng không nhăn. Ngược lại cô ta còn cười nói: “Em biết anh rất giỏi, với tính cách của anh cho dù đào ba thước đất cũng phải tìm ra Minh An, nhưng lần này chỉ sợ rất khó. Đừng quên trước đây ba em làm quan chức lớn trong quân đội, cho dù giờ ông ấy đã về hưu, nhưng cấp dưới cũ còn rất nhiều, nhiều người trong số họ rất đặc biệt. Huấn luyện đặc biệt, bây giờ bọn họ đã đổi nghề, sau này không có chuyện gì nên thành lập một công ty vệ sĩ, hiện tại em đã nhờ bọn họ chăm sóc cho Minh An, cho nên bây giờ Minh An rất an toàn, anh có thể yên tâm 120%!”

Nghe nói như thế, con người Quan Triều Viễn lập tức trở nên lạnh lùng: “Rốt cuộc thì Minh An đang ở đâu?”

“Minh An đã sớm bị đưa đi khỏi Giang Châu, tối nay em sẽ gửi cho anh một video của cậu bé, Minh An rất ổn, còn nghịch ngợm vô cùng đáng yêu.” Phương Ngọc Hoan nhìn Quan Triều Viễn cười lạnh nói.

Nghe vậy, Quan Triều Viễn chậm rãi buông lỏng bả vai Phương Ngọc Hoan.

Một lúc sau, Phương Ngọc Hoan đưa mặt lại gần nhìn anh cười nói: “Triều Viễn, nếu như anh muốn nhanh chóng nhìn thấy Minh An, vậy thì anh mau chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta đi, em bảo đảm vào đêm chúng ta kết hôn Minh An có thể ngủ chung với chúng ta!”

Lông mày Quan Triều nhíu chặt lại với nhau, nhưng muốn Minh An được an toàn, người từ trước đến giờ không chịu để bất cứ kẻ nào uy hiếp là anh cũng phải ngoan ngoãn nghe theo, ai bảo Minh An là xương sườn mềm của anh.

“Cuối tuần này có thể tổ chức hôn lễ.” Quan Triều Viễn suy nghĩ một chút rồi nói.

Nghe được đáp án này, Phương Ngọc Hoan rất vui vẻ, gật đầu nói: “Được, nhưng mà em muốn một hôn lễ thật linh đình.”

“Được, tôi đồng ý với cô. Bây giờ cô có thể ra ngoài, tôi muốn yên tĩnh một mình.” Sau đó Quan Triều Viễn dời ánh mắt sang nơi khác, không muốn nhìn cô ta thêm một chút.

Phương Ngọc Hoan đã đạt được mục đích, cười với anh, sau đó quay người đi ra khỏi phòng.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Quan Triều Viễn lập tức hút một điếu thuốc, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Buổi sáng hôm nay, lúc Quan Triều Viễn đang họp, bỗng nhiên Phương Ngọc Hoan gọi tới một cuộc điện thoại.

Anh không nhận, không muốn dây dưa với cô ra.

Thế nhưng, rất nhanh Phương Ngọc Hoan đã gửi một bức ảnh chụp Minh An vào điện thoại của anh, như đang nói cho anh biết Minh An đang ở trong tay cô ta.

Minh An là điểm chí mạng của Quan Triều Viễn, nhìn thấy ảnh chụp của Minh An, dĩ nhiên anh rất hoảng sợ!

Sau đó anh lập tức kết thúc cuộc họp, đi tới địa chỉ mà Phương Ngọc Hoan đã nói.

Thì ra, lần trước sau khi anh đưa Phương Ngọc Hoan lên máy bay, cô ta không hề đăng ký, mà vẫn ở lại Giang Châu. Biết mình bị lừa, Quan Triều Viễn rất tức giận, nhưng Minh An ở trên tay cô ta, anh không thể mạo hiểm làm gì cô ta, chỉ có thể nghe theo cô ta, lập tức mở họp báo tuyên bố tin tức mình và cô ta sẽ kết hôn, đồng thời sau khi Tô Lam tìm tới cửa thì nói với cô rằng mình không thể kết hôn với cô được, người mình yêu là Phương Ngọc Hoan.

Mặc dù lúc đối mặt với Tô Lam, Quan Triều Viễn rất đau lòng, nhưng anh nhất định phải làm theo lời của Phương Ngọc Hoan, anh không thể lấy tính mạng của Minh An ra làm trò đùa.

Dù sao Tô Lam cũng là người lớn, với hiểu biết của anh về Tô Lam thì rõ ràng cô là một cô gái kiên cường, hẳn cô có thể chấp nhận cú sốc này, huống chi còn có Kiều Tâm ở bên cạnh cô.

Trước tiên, anh chỉ có thể làm một chuyện đó là tìm Minh An trở về, chờ mọi chuyện an ổn trở lại, giải quyết được Phương Ngọc Hoan sẽ đi tìm Tô Lam, đến lúc đó giải thích rõ ràng mọi chuyện, Tô Lam sẽ tha thứ cho anh.

Thế nhưng Quan Triều Viễn không ngờ lần này Phương Ngọc Hoan lại tìm vệ sĩ chuyên nghiệp, Minh An lại bị đưa ra khỏi Giang Châu, bây giờ chuyện này hơi khó giải quyết.

Cúi đầu suy nghĩ một hồi, Quan Triều Viễn đưa đầu ngón tay ấn mạnh giữa đầu mẩu thuốc lá xuống gạt tàn thuốc, sau đó cầm áo khoác của mình lên đi ra ngoài.

Mở căn phòng ra, Phương Ngọc Hoan đã chạy tới đón.

“Anh muốn đi đâu?”

“Công ty còn một đống chuyện lớn chờ tôi, tôi có thể mặc kệ sao?” Giọng nói của Quan Triều Viễn vẫn mang theo cơn giận còn sót lại chưa tan.

Nghe anh nói như thế, Phương Ngọc Hoan cười một tiếng: “Đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, em đi cùng với anh.”

Nói xong, Phương Ngọc Hoan xoay người cầm áo khoác.

Quan Triều Viễn thấy cô ta không yên tâm với mình, cũng được, tùy ý cô ta.

Sau đó Quan Triều Viễn và Phương Ngọc Hoan cùng đi ra khỏi cửa…

Kiểu Tâm đưa Tô Lam về nhà trọ thuê lại.

Tô Lam như khúc gỗ nằm trên giường ba ngày ba đêm, thẳng đến khi nước mắt của cô đều khô khô cạn.

Lần đầu tiên Tô Lam cảm thấy lòng nguội như tro, cho dù trước đây có nhiều trắc trở cũng không khiến cô có cảm giác như vậy, từ đó cô đã không còn tin vào tình yêu nữa rồi, mặc dù cô biết cô không thể lại yêu thêm bất cứ người nào nữa.

Thế nhưng thời gian vẫn cứ trôi qua, cô còn có người thân dựa dẫm vào, cô nhất định phải tỉnh táo lại, vì loại đàn ông như Quan Triều Viễn mà khiến mình hủy hoại bản thân thì không đáng chút nào.

Buổi sáng ngày thứ tư, bỗng nhiên Tô Lam nghĩ thông suốt.

Cô mặc đồ ngủ đi đến tấm gương trước bồn rửa tay, cô nhìn thấy một gương mặt người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Đầu tóc rối bời như ổ gà, đôi mắt sưng đỏ như lục lạc, cả người lôi thôi khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Ngay cả chính Tô Lam cũng chê mình, sau đó cô cầm chiếc lược bắt đầu chải đầu tóc rối bời của mình, sau đó tắm nước nóng, tắm rửa sạch sẽ cho bản thân xong, giống như muốn nói lời tạm biệt với bản thân trước đây.

Sau đó cô đổi ga giường, chăn gối, các đồ liên quan đến Quan Triều Viễn ném tất cả vào thùng rác, rồi trải một bộ ga giường sạch sẽ lên.

Chờ đến khi Tô Lam làm xong tất cả mọi việc đã đến ba giờ chiều, cả người mệt mỏi đầy mồ hôi cô mới phát hiện mình đang rất đói bụng.

Đáng thương cho cô đã ba ngày ba đêm vẫn chưa ăn gì, cảm giác mình đã nhẹ nhõm hơn. Chẳng qua là đá một thằng đàn ông cặn bã mà thôi, cô không thể làm bản thân tủi thân, cho nên lập tức nấu một tô mì, bên trong bỏ thêm hai quả trứng chần nước rồi cộng thêm một cây xúc xích thịt gà.