Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 159: Anh làm thế nào?



Tô Yên nhận thấy mình lỡ lời, nhưng không có cách nào cứu chữa, chỉ có thể cúi đầu không nói.

Tô Lam rất vội, bước đến kéo Tô Yên đứng dậy: “Em đang nói gì thế? Được! Nếu như em không nói chị sẽ đi tìm Trịnh Hạo hỏi cho rõ ràng.”

Nói xong, Tô Lam tức giận xoay người lại muốn đi tìm Trịnh Hạo.

Thấy vậy Tô Yên nhanh chóng nắm lấy cổ tay Tô Lam: “Chị, là của anh ấy.”

Nghe vậy, Tô Lam sửng sốt, sau đó giậm chân tức giận nói: “Cái tên Trịnh Hạo này, vốn dĩ chị nghĩ anh ta là một người đàn ông chính trực, thì ra là một kẻ đạo đức giả, còn xem anh ta là giáo viên tốt? Khiến sinh viên của mình bụng lớn thế này, anh ta không phải là người!”

Nhất thời, hình tượng Trịnh Hào trong tâm trí của Tô Lam hoàn toàn sụp đổ, cô không ngờ Trịnh Hạo lại làm ra loại chuyện như thế này.

“Chị, tất cả đều là lỗi của em, chuyện này không trách anh ấy!” Tô Yên vẫn nói thay cho Trịnh Hạo.

Tô Lam không nhịn được hỏi: “Không trách anh ta, chẳng lẽ lại trách một đứa con gái như em sao? Không lẽ em dùng dao ép anh ta à?”

“Là em…Là em hôm đó nhân lúc anh ta say rượu…”Tô Yên nói đến đây không nói tiếp.

Nghe vậy, Tô Lam ngạc nhiên nhìn Tô Yên, sau đó nheo mắt không tin nói: “Em nói gì? Là tự em leo lên?”

Thật ra, không khó để nghĩ rằng, Tô Yên đã bị Trịnh Hạo làm cho tâm trí rối bời, nhưng dường như Trịnh Hạo không quan tâm đến Tô Yên: “Hôm đó trường học tổ chức lễ hội giao lưu, anh ấy uống say, em và hai bạn học đưa anh ấy về nhà. Em thấy anh ấy say quá nên ở lại chăm sóc. Chị, em thật sự yêu anh ấy, em thật sự không thể khống chế bản thân muốn đến gần anh ấy, có được anh ấy, chỉ là em không ngờ rằng chỉ…một lần đã có thai!”

Đến đây, Tô Yên đã ôm mặt khóc không thành tiếng.

Đương nhiên Tô Lam không thể ngờ rằng cô em gái ngoan ngoãn của mình lại có gan làm ra chuyện như thế, vừa bàng hoàng vừa tức giận.

“Em đã hai mươi tuổi rồi, chưa từng học lớp sinh lý sao? Không biết nam và nữ…sẽ có thai sao? Em muốn làm chuyện này cũng không sao, nhưng chẳng lẽ em không biết phải bảo vệ mình à?” Trời ơi, Tô Lam bị tức bốc khói, lo lắng đi vòng quanh phòng.

Nhưng mà bình tĩnh nghĩ lại, bản thân cũng hơn cô ấy vài tuổi, lần trước cũng không biết bảo vệ mình nên có con với Quan Triều Viễn sao?

Nếu không phải vì đứa con, làm sao cô và Quan Triều Viễn có thể có tiếp câu chuyện? Sao cô có thể hết lần này đến lần khác bị anh làm cho đau khổ?

Vì vậy sau khi bình tĩnh lại, Tô Lam có chút mềm lòng và thông cảm cho em gái.

Cô bước tới vuốt tóc Tô Yên, thật ra cô cảm thấy có chút ngưỡng mộ dũng cảm của Tô Yên.

Cô ấy vì tình yêu mà bất chấp tất cả theo đuổi, còn bản thân cô thì sao? Mỗi lần đều chỉ có thể giấu kín tình yêu trong lòng.

Cô không dám theo đuổi, cũng không dám đòi hỏi, càng không dám bày tỏ tình cảm khi đối phương không yêu mình.

So với Tô Yên, trái tim cô bị kìm nén, cả đời này của cô cũng không có dũng cảm như Tô Yên. Lúc này, Tô Yên nắm lấy tay của Tô Thanh van xin: “Chị, chị để em sinh đứa bé này ra được không? Em thật sự không thể sống không có đứa bé này. Hơn nữa… hơn nữa em cũng đã đến bệnh viện hỏi bác sĩ rồi, em đã mang thai được hơn bốn tháng, nếu như phá thai, lỡ như xảy ra tai nạn thì nói không chừng sau này em không thể sinh con được nữa!”

Tô Lam biết Tô Yên không nói dối, về vấn đề y học này cô rất rõ.

Tô Lam trầm mặc suy tư hồi lâu, Tô Yên không dám nói, vẫn đang chờ câu trả lời của Tô Lam.

Lúc này, đột nhiên Tô Lam nắm lấy cổ tay Tô Yên nói: “Sinh đứa bé cũng được, nhưng phải được ba đứa bé đồng ý, đi, chị đưa em đi tìm Trịnh Hạo!”

Nghe thấy đi tìm Trịnh Hạo, Tô Yên nhất quyết không đi.

“Không! Em không muốn đi!” Tô Yên vùng vẫy khỏi tay Tô Lam, sau đó trốn vào trong góc.

“Chị, em cầu xin chị, em thật sự không còn mặt mũi nào gặp anh ấy!” Tô Yên cầu xin.

Tô Lam nhìn Tô Yên một lát, sau đó nhẫn tâm nói: “Được, nếu như em không đi, vậy thì chị sẽ đến trường đại học tìm Trịnh Hạo, để tất cả giáo viên và sinh viên trong trường đều biết giảng viên đại học Trịnh Hạo đã làm cho một nữ sinh viên mang bầu, em nghĩ xem sau này anh ấy ở trường đại học sẽ có chỗ đứng như thế nào?”

Nói xong, Tô Lam thật sự xoay người bước ra ngoài.

Quả nhiên chiêu này có tác dụng, Tô Yên quá yêu Trịnh Hạo, đương nhiên sẽ không để Tô Lam làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến Trịnh Hạo.

Giây tiếp theo, cô ấy ngăn Tô Lam lại.

“Chị, em đi với chị!”

Nghe vậy, Tô Yên phía sau Tô Lam khóe miệng giật giật, sau đó xoay người kéo Tô Yên ra ngoài.

Bước ra khỏi phòng ngủ, Sở Thanh Diên đã đứng ở cửa.

Ánh mắt bà ảm đạm nhìn Tô Yên phía sau Tô Thanh, hỏi: “Đứa bé trong bụng con là của giáo sư đó sao?”

Ánh mắt bà ảm đạm nhìn Tô Yên phía sau Tô Thanh, hỏi: “Đứa bé trong bụng con là của giáo sư đó sao?”

Tô Yên không dám nói, Sở Thanh Diên đã tiến lên tát vào mặt Tô Yên!

“Sao mẹ có thể nuôi một đứa không biết liêm sỉ như con? Lại còn tự mình trèo lên giường của người ta?”

Tô Tử bị đánh đến mức không dám nói một lời nào, trên mặt đau đơn và ủ rũ.

Tô Thanh thấy vậy, nhanh chóng can ngăn Sở Thanh Diên nói: “Mẹ, đây không phải là lúc mẹ dạy bảo Tô Yên. Con đưa em ấy đến gặp Trịnh Hạo, nhất định phải để anh ta làm rõ!”

Nói xong, Tô Lam kéo Tô Yên ra ngoài.

Vì Tô Yên cầu xin nhiều lần, nên Tô Lam không trực tiếp đến trường đại học tìm Trịnh Hạo, mà đến nhà của anh ta.

Đương nhiên, Tô Lam cũng chỉ muốn dọa Tô Yên, cũng không đem chuyện này đến làm loạn, dù sao cũng không có lợi gì cho Tô Yên.

Tô Lam và Tô Yên đợi trước cửa nhà của Trịnh Hạo hơn một tiếng, Trịnh Hạo mới thong dong đến muộn.

Trịnh Hạo có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Lam và Tô Yên.

“Sao hai người lại đến đây?” Ánh mắt Trịnh Hạo nhìn về phía Tô Lam nhiều hơn.

Tô Lam nhìn Trịnh Hạo, tuy dáng vẻ anh ta ngăn nắp chỉnh tề, nhưng tinh thần không như ngày thường, trong mắt dường như có chút bất lực và buồn phiền.

“Tôi đưa Tô Yên đến nói chuyện giữa anh và em ấy.” Giọng điệu của Tô Lam có chút cứng nhắc.

Em gái của cô bị anh ta làm cho bụng to, bất luận là ai, tính tình cô sao có thể tốt được?

Liếc nhìn Tô Yên, Trịnh Hạo lãnh đạo nói: “Vào nhà rồi nói chuyện.”

Sau đó Trịnh Hạo mở cửa, mời Tô Lam và Tô Yên vào nhà.

Tô Lam và Tô Yên ngồi trên ghế sô pha, Trịnh Hạo rót nước.

Tô Lam lạnh lùng nói: “Không cần rót nước, chúng tôi đến không phải để uống nước.”

Trịnh Hạo nghe vậy, nhíu mày, sau đó xoay người ngồi xuống ghế sô pha đơn.

Tiếp theo Tô Lam đi thẳng vào vấn đề: “Đứa trẻ trong bụng Tô Yên là của anh!”

Nghe vậy, Trịnh Hạo nhướng mắt nhìn Tô Lam, không nghi ngờ cũng không phủ nhận, chỉ giữ im lặng. Thấy vậy, Tô Lam nói: “Xem ra anh cũng đã biết, vậy thì tôi cũng không cần phải nhiều lời, tôi chỉ muốn biết anh sẽ làm gì với đứa bé trong bụng của em tôi?”