Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 164: Cố tình soi mói



“Tiểu Trương! Tiểu Trương!” Ông chủ công ty du lịch vội vã tìm Tiểu Trương khắp nơi.

Tô Lam nghe thấy tiếng thì chạy vội tới, nói với ông chủ rằng: “Giám đốc, Tiểu Trương đi vệ sinh rồi, cô ấy bị tiêu chảy.”

Nghe vậy, ông chủ cau mày nói: “Sao lại bị tiêu chảy ngay lúc này? Xe du lịch đến rồi, ba mươi mấy du khách đang chờ cô ấy đó!”

Tô Lam cũng biết trễ thêm mấy phút nữa thì hạng mục du lịch đều phải lùi lại, thế nên cô nói: “Vậy tôi đến nhà vệ xem cô ấy sao rồi.”

Vào nhà vệ sinh, Tô Lam gõ gõ cửa phòng vệ sinh, gọi: “Tiểu Trương, em ổn chưa? Giám đốc sốt ruột lắm rồi, du khách đều đã lên xe rồi đó.”

Sau đó, bên trong truyền ra tiếng khóc than thê thảm của Tiểu Trương: “Chị Tô, tối qua em ăn tới hư bụng, bây giờ còn không duỗi thẳng eo được, chị mau nói với giám đốc để nghĩ cách tìm người thay em đi, chuyến đi Thanh Long Hiệp lần này em thật sự đi không nổi!”

“Nghiêm trọng vậy sao? Được, chị đi nói với giám đốc, không ổn thì em mau đến bệnh viện nha.” Tôi Lam vừa nghe xong đã chau mày nói.

“Cảm ơn chị, chị Tô.” Giọng nói của Tiểu Trương tràn đầy đau khổ.

Tô Lam vội xoay người rời khỏi nhà vệ sinh, tìm đến giám đốc đã gấp đến xoay vòng vòng.

“Tiểu Trương đâu?” Giám đốc không thấy Tiểu Trương theo sau Tô Lam, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

“Giám đốc, Tiểu Trương tiêu chảy dữ quá, bây giờ không ra khỏi phòng vệ sinh nổi, cô ấy nói chuyến này chắc là chạy không nổi, nhờ anh mau chóng tìm người thay cô ấy.” Tô Lam cau mày trả lời.

Nghe vậy, giám đốc vươn tay vỗ vỗ mông, khó xử nói: “Bây giờ đã là mùng hai tết, hướng dẫn viên có thể đến đều đã đến, còn đến không được thì đều về quê ăn tết, lúc này bảo tôi đi đâu tìm hướng dẫn viên thay cô ấy đây?”

“Vậy phải làm sao đây?” Tô Lam nhìn xe du lịch đang đậu bên ngoài, đã bắt đầu có du khách vào hối.

Giám đốc ra vào hai đợt, sau đó sờ trán nhìn Tô Lam, rồi chỉ vào cô nói: “Cô… Cô thay Tiểu Trương đi chuyến này đi!”

Nghe vậy, Tô Lam hoảng hốt nói: “Tôi không phải hướng dẫn viên du lịch!” “Trong thời gian ăn tết không có ai kiểm tra đâu, tuyến đường của chuyến đi này cô cũng quen thuộc mà, lần trước chẳng phải đã theo Tiểu Trương đi hai chuyến sao? Khách sạn nhà hàng gì đó đều liên hệ hết rồi, cô chỉ cần kiểm kê số người trên xe buýt, giới thiệu cho bọn họ về địa điểm tham quan, sắp xếp chỗ ăn ở cho bọn họ là được, hơn nữa chẳng phải còn tài xế có thể giúp cô sao?” Giám đốc vừa nói vừa đẩy Tô Lam ra ngoài.

“Giám đốc, nhưng mà tôi…” Mặc dù Tô Lam hiểu rõ tuyến đường này, nhưng cô vẫn có áp lực tâm lý rất lớn, cô chưa từng gánh vác cái từ hướng dẫn viên du lịch này.

“Bà cô à, cô cứu bồ đi, coi như tôi cầu xin cô đó, hai ngày này tôi trả lương gấp đôi cho cô, không, lương gấp ba, gấp ba!”Giám đốc hoàn toàn không cho Tô Lam từ chối.1

Tô Lam cũng biết giám đốc cũng không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể không trâu dắt chó đi cày thôi, đành gật đầu. “Được rồi, tôi sẽ cố hết sức!”

“Cô đúng là nữ Bồ Tát!” Nghe thấy Tô Lam đồng ý rồi, giám đốc lập tức chắp tay cúi đầu với Tô Lam.

Năm phút sau, Tô Lam cầm theo một cây cờ nhỏ với danh sách hành khách cùng một cái balo đơn giản bước lên xe du lịch.

Cô cầm cái loa nhỏ, lòng bàn tay của Tô Lam vẫn còn hơi khẩn trương, dù sao trước giờ cô vẫn chưa từng nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy.

“Các vị du khách, tôi tên là Tô Lam, là hướng dẫn viên du lịch của tuyến đường này, tôi sẽ phụ trách việc ăn ở và vui chơi của mọi người trong hai ngày này, bây giờ tôi điểm danh trước!”

“Vương Lệ, Lý Lệ, Vương Hạo Tài, Triệu Dũng…” Tô Lam điểm danh từng người một, du khách ở chỗ ngồi khi được nhắc tên thì giơ tay ra hiệu là đến rồi.

“Hồ…Tinh, Hồ Mỹ Ngọc?” Lúc gọi đến hai cái tên này, Tô Lam nhất thời nghẹn lời.

Sau đó, Tô Lam ngước mắt lên, nhìn đến hai mẹ con ăn mặc hợp mốt Hồ Tinh ngồi ở hàng ghế sau của xe buýt

Thực ra lúc này, mẹ con Hồ Tinh đã nhìn thấy Tô Lam từ lâu rồi, Hồ Tinh đeo kính râm, Hồ Mỹ Ngọc thì cười gian.

Nhìn thấy hai người bọn họ, Tô Lam ngứa ran cả da đầu.

Cô không hề sợ hai người bọn họ, mà bây giờ cô đang thay mặt cho công ty du lịch, nếu như xảy ra xung đột, sẽ đem đến phiền phúc rất nghiêm trọng cho công ty du lịch, cho nên cô nghĩ mặc kệ thế nào cứ nhịn trước đã, tốt xấu gì cũng phải đợi đến hai ngày dẫn đoàn này xong rồi nói tiếp.

Một khắc sau, chỉ thấy Hồ Mỹ Ngọc giơ tay lên, dùng giọng điệu vô cùng kiêu kỳ nói: “Chúng tôi đến rồi, nhưng mà cô Tô Lam, tôi muốn hỏi là cô có chứng nhận hướng dẫn viên du lịch không? Là hướng dẫn viên chính thức chứ?”

Tô Lam biết cô ta đang soi mói, nhưng mình quả thật không có chứng nhận hướng dẫn viên du lịch, trong nhất thời không khỏi nghẹn lời.

Vào lúc này, Hồ Tinh lớn tiếng nói: “Chúng tôi đã bỏ tiền ra để đến du lịch, cũng tìm công ty du lịch chính quy, bây giờ lại cử một hướng dẫn viên giả không có chứng nhận hướng dẫn viên du lịch đến là có ý gì? Việc này đã xâm phạm đến lợi ích của du khách như chúng tôi, bây giờ cô phải nói rõ ràng cho tôi!”

Một hòn đá nhấc lên ngàn tầng sóng, các du khách nhao nhao kháng nghị.

“Chúng tôi không muốn một hướng dẫn viên nghiệp dư!”

“Đúng vậy, phải nói rõ ràng cho chúng tôi.”

“Lẽ nào các người là công ty du lịch gà rừng sao?”

Thấy cảm xúc của các du khách trên xe bắt đầu trở nên kích động, Tô Lam mím môi, cô thật sự chưa từng gặp phải loại tình huống này, nhất thời trong lòng vô cùng hụt hẫng.

Cô quyết mắt nhìn Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc phía sau, chỉ thấy lúc bấy giờ bọn họ đang giương cằm nhìn chằm chằm cô, ý muốn xem trò vui của cô.

Tô Lam hít thở sâu một hơi, xem ra bây giờ không còn cách nào khác, thôi thì còn nước còn tát, thế nào cũng không thể để gian kế của bọn họ thành công được.

Sau đó, Tô Lam lập tức cầm loa nhỏ lên hô: “Mọi người im lặng, mọi người im lặng! Trước tiên xin hãy nghe tôi nói.”

Lát sau, các du khách đều im ắng lại.

Sau đó Tô Lam giải thích: “Các vị, quả thực tôi không phải hướng dẫn viên du lịch chính thức, cũng không có chứng nhận hướng dẫn viên du lịch, thực ra tôi là nhân viên kế toán của công ty du lịch.”

“Nhân viên kế toán tính tiền hàng, có thể dẫn du khách được sao? Đúng là làm bừa!” Lại có du khách bắt đầu càm ràm. Tô Lam vội giải thích: “Các vị, là bởi vì hướng dẫn viên của công ty du lịch chúng tôi bị đau bụng không thể dẫn đoàn, mọi người cũng biết bây giờ là mùng hai tết, các hướng dẫn viên du lịch cũng có người nhà, bọn họ cũng phải về nhà ăn tết với gia đình, cho nên những hướng dẫn viên còn ở lại thật sự là người nào việc nấy, trong nhất thời hoàn toàn không thể tìm được hướng dẫn viên có thể thay thế.”

Các du khách nghe đến đây cũng đều bắt đầu gật đầu, bởi vì tình huống bây giờ đúng thật là như vậy.

“Vậy thì các người cũng không thể để người không có chứng nhận hướng dẫn viên du lịch vào việc chứ?” Lại có du khách kháng nghị. Tô Lam thấy cảm xúc của các du khách đã dần bình ổn lại thì vội rèn sắt lúc còn nóng mà nói: “Vị du khách này nói đúng, đúng là lỗi của công ty du lịch chúng tôi. Nhưng chúng tôi thật sự không còn cách nào khác, bởi vì nếu như không để tôi vào việc, vậy thì ắt phải kéo dài thời gian khởi hành, sức khoẻ của hướng dẫn viên du lịch của chúng tôi sớm nhất cũng phải đến hai mươi bốn tiếng sau mới có thể khôi phục, tôi biết mọi người bình thường rất bận, không dễ gì mới nhân dịp nghỉ tết cùng người nhà ra ngoài thư giãn, thời gian thật sự rất quý giá, lẽ nào thật sự phải muốn quét sạch hào hứng của mọi người mà kéo dài thời gian khởi hành sao?”1