Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 170: Tỏ tình



Nói đến đây, đột nhiên Tô Lam cảm thấy nhiệt độ trong phòng hình như hơi cao.

Cô vội vàng cười nói: “Anh rảnh thật, năm mới không phải đi thăm họ hàng sao? Anh chạy đến đây người nhà nhất định sẽ không vui đâu.”

“Mẹ tôi đã mất lâu rồi, ba tôi thì có gia đình mới, tôi là người cô độc không còn người thân thích!” Quan Khởi Kỳ lập tức nói.1

Nghe vậy, hóa ra Quan Khởi Kỳ cũng là người có câu chuyện, nhưng Tô Lam cảm thấy bầu không khí hơi không ổn, đứng dậy nói: “Đã hai giờ rồi, chi bằng anh đưa tôi về khách sạn đi?”

Quan Khởi Kỳ cúi đầu ngồi xuống sô pha không trả lời cô, một lát sau anh áy nhanh chóng đứng dậy, sau đó bước đến trước mặt Tô Lam, vươn tay nắm lấy vai cô.

“Anh làm gì vậy?” Tô Lam căng thẳng, cảm giác ánh mắt của anh ấy giống như muốn ăn thịt người.

“Vì sao em luôn tránh mặt tôi?” Quan Khởi Kỳ cau mày hỏi Tô Lam, trong mắt hơi đau xót.

Lực cánh tay của anh ấy hơi mạnh, Tô Lam cảm thấy hơi đau, nhíu mày, sau đó nói: “Tôi…làm gì tránh anh? Anh đang nói gì vậy?”

Quan Khởi Kỳ đau xót trước việc giả ngốc và khiếp sợ của Tô Lam, nói thẳng: “Hiện tại tôi chỉ có một mình, em cũng một mình, tại sao em vẫn cự tuyệt tôi? Chẳng lẽ em cũng không cảm nhận được trái tim tôi dành cho em chút nào sao?”

Đây giống như lời tỏ tình, trái tim Tô Lam hoảng sợ không cách nào giải thích được!

Sau đó muốn vươn tay thoát khỏi vòng tay của anh ấy, nhưng bàn tay của anh ấy quá mạnh, cô vốn dĩ không thể nào lay chuyển được.

Trời ơi! Bây giờ trời đã khuya, hai người trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, cô còn mặc áo choàng tắm, nếu như anh ấy có suy nghĩ không đứng đắn, thì cô không thể nào phản kháng lại được, nhất định sẽ bị anh ấy làm điều xấu xa, cô phải làm sao đây?

Cô vẫn luôn nghĩ rằng Quan Khởi Kỳ là một quân tử, chắc sẽ không làm chuyện xấu xa như vậy, nhưng đàn ông là động vật khi động dục thì thật sự khó nói, vì vậy cô phải xử lý cẩn thận.

Giây tiếp theo, Tô Lam tỏ ra mềm yếu nói: “Này…anh làm tôi đau.”

Tất cả đàn ông đều thích vẻ ngoài này phải không? Nhìn thấy cô yếu đuối, đáng thương như vậy, anh ấy nhất định sẽ không gây khó dễ với cô.

Quả nhiên, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ lập tức buông tay.

Tô Lam nhanh chóng nắm lấy cơ hội, nhân cơ hội lùi lại mấy bước, xoay người bước đến ghế sô pha phía sau, có thể nói cô và Quan Khởi Kỳ lấy sô pha làm ranh giới.

Nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của cô, dường như Quan Khởi Kỳ hơi hối hận, cúi xuống xoa đầu, sau đó ngẩng đầu thành tâm xin lỗi Tô Lam: “Xin lỗi, vừa rồi đã làm cho em sợ.”

“Không sao, tôi muốn trở về.” Giọng Tô Lam có chút nhỏ.

Quan Khởi Kỳ nhìn đồng hồ trên tay, giọng thương lượng nói: “Bây giờ đã hai giờ hơn, bên ngoài cũng khá lạnh, chi bằng em ở lại đây một đêm, ngày mai tôi đưa em về?”

Nghe vậy, đột nhiên Tô Lam thấy khó xử, cô và anh ấy sẽ ngủ chung một phòng sao? Chuyện này quá đáng sợ rồi, giống như dâng cừu vào miệng cọp.

Nhìn thấy Tô Lam lo lắng, Quan Khởi Kỳ nhanh chóng chỉ về hướng phòng ngủ, nói: “Em ngủ trong phòng, tôi ngủ trên sô pha cũng được!”

Tô Lam nhìn màn đêm đen bên ngoài, lúc này đi thì thật phiền phức, cho nên chỉ có thể gật đầu.

Sau đó, Tô Lam nói: “Tôi đi ngủ đây.”

Nói xong, cô chạy như bay vào phòng ngủ, đóng cửa phòng lại, còn khóa cả chốt.

Nghe thấy tiếng cửa bị khóa, khóe miệng Quan Khởi Kỳ chợt mỉm cười.

Anh ấy nhìn về phía cánh cửa cũng chỉ có thể cười ngây ngốc một hồi lâu, thật ra anh ấy thích tính tình thật của cô, thật thà, bướng bỉnh, kiên cường, cũng có lúc mềm yếu. Tóm lại, lúc anh ấy tiến đến gần cô, anh ấy bị cô thu hút không cách nào thoát ra.

Chỉ là tình cảm này trước nay anh ấy vẫn luôn chống cự, vì Tưởng Vân, cũng vì Quan Triều Viễn. Bây giờ tất cả mọi chuyện đều không phải là vấn đề, anh ấy mới có dũng cảm đến Thanh Sơn tìm cô.

Chỉ là cô giống như không còn hứng thú với anh ấy, nhưng mà không sao, anh ấy có thời gian và sức lực dành cho cô.

Con người Quan Khởi Kỳ từ nhỏ đến lớn không gì không có được, phụ nữ cũng không ngoại lệ!

Đương nhiên Tô Lam biết chốt khóa này không là gì đối với người đàn ông khỏe mạnh, chỉ cần dùng chân đá một cái thì có thể mở ra, nhưng chốt này này vẫn mang lại cho Tô Lam chút cảm giác an toàn.

Sau đó Tô Lam nhanh chóng mặc quần áo đã rách nát, tốt xấu gì cũng là quần áo, còn hơn cái áo choàng tắm này, sau đó đắp một chiếc chăn dày lên.

Có thể là cô liên tiếp chịu một nhiều trận đánh nhau, lại sợ hãi trước những lời xúc phạm của hai tên khốn nạn, Tô Lam trằn trọc trở mình không ngủ được, dường như bầu trời bên ngoài cửa sổ đã chuyển sang một chút màu xanh, cô mới mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này giống như một giấc ngủ thật dài, thật dài, dù sao cô cũng rất mệt!

Đột nhiên, Tô Lam từ trên giường ngồi dậy, nháy mắt mặt trời đã lên cao, tự đánh vào đầu mình một cái.

Má ơi! Cô vẫn còn đoàn du lịch. Hành trình hôm nay dậy từ lúc sáu giờ rưỡi, sau đó đi ăn, bảy giờ rưỡi tập hợp lên xe buýt du lịch.

Nhìn đồng hồ trên tay, má ơi, đồng hồ đeo tay không chạy nữa, dùng sức đánh mạnh hai cái nhưng vẫn không có động tĩnh gì, có lẽ nó bị hỏng trong lúc đánh nhau rồi.

Lúc này, trong lòng Tô Lam lại nguyền rủa hai mẹ con Hồ Tinh, chắc chắn nó bị hỏng trong lúc đánh nhau với hai mẹ con họ. Chiếc đồng hồ cô tốn hơn một nghìn tệ đấy!

Giây tiếp theo, Tô Lam không chút nghĩ ngợi, đi giày vào, bước đến trước cửa, mở chốt khóa, đẩy cửa đi ra ngoài.

Lúc này, Quan Khởi Kỳ đang cúi người lấy đồ ăn trên xe đẩy đặt lên bàn trà.

Quay đầu nhìn thấy Tô Lam từ phòng ngủ bước ra, Quan Khởi Kỳ cười nói: “Bữa sáng xong rồi, mau đến ăn đi.”

Tô Lam quay đầu nhìn thấy trên bàn trà đã đầy tất cả đồ ăn sáng.

Sữa, bánh mì, trứng ốp la, bánh bột mì, bánh bao, cháo gạo kê, và các món ăn kèm khác đều đủ cả, kết hợp Trung và Tây.

Lúc này, trên mặt Quan Khởi Kỳ nở nụ cười ấm áp, tựa như gió xuân tháng ba làm cho người ta cảm thấy tâm tình thoải mái.

“Mấy giờ rồi?” Tô Lam lo lắng, rất nhanh lấy lại ý chí.

Quan Khởi Kỳ cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, trả lời: “Bảy giờ rưỡi.”

“Thôi chết rồi, đoàn du lịch của tôi đã tập hợp, anh mau đưa tôi về đi!” Tô Lam vội vàng kéo cánh tay Quan Khởi Kỳ đi ra ngoài.

Đi được vài bước, Quan Khởi Kỳ kéo cô lại: “Đừng lo lắng về đoàn du lịch của cô, đồng nghiệp đấy của cô đang khỏi bệnh. Hôm nay đã quay lại dẫn đoàn du lịch.”

Nghe vậy, Tô Lam ngạc nhiên, hồi lâu sau mới hỏi: “Làm sao anh biết?” Quan Khởi Kỳ cười, xoay người đến bàn trà lấy chiếc điện thoại đã bị vỡ màn hình, nói: “Hôm qua điện thoại của em để trên bàn trà, năm giờ sáng nay có một tin nhắn, nhưng tôi không có nhìn trộm, vì điện thọai hiện lên dòng chữ, tôi nhìn thấy đồng nghiệp của em đã đến dẫn đoàn du lịch, bảo em nghỉ ngơi thoải mái.”1