Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 195: Xin em hãy giữ nó lại



Tô Lam đang muốn chọc tức Quan Triều Viễn, thật ra lòng cô lại đau đớn vô cùng. Sao mấy năm nay cô lại chọc phải nhiều đàn ông vậy chứ? Hơn nữa không có một đóa hoa đào nào mà toàn là hoa đào nát.

Quan Triều Viễn nhét một tay vào túi quần, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Tô Lam rồi nói: "Cho dù bọn họ đều có tình cảm sâu đậm với em thì sao? Từ đầu đến cuối em đều không thể yêu bọn họ. Trong lòng em vẫn luôn không thể quên được tôi."

Mặc dù lời của Quan Triều Viễn mang theo sự ngạo mạn nhưng cũng hoàn toàn chọc thẳng vào vết thương của Tô Lam.

Cô không muốn tranh luận với anh nữa, chỉ liếc trắng mắt nhìn anh: "Thật là nói khoác mà không biết ngượng!"

Dứt lời, Tô Lam xoay người muốn đi.

Lúc lướt qua anh, Quan Triều Viễn giơ tay kéo tay cô lại, lần này lực tay của anh rất nhẹ.

Tô Lam nhíu mày, cảm thấy hình như hôm nay anh hơi khác ngày thường, mặc dù vẫn bá đạo như cũ nhưng rõ ràng sự kiêu ngạo đã không còn nữa. Hơn nữa trong mắt anh còn hiện lên một chút u sầu, chạm phải ánh mắt đó như bị chạm đến nơi yếu nhược nhất nơi đáy lòng.

Âm thanh của anh cũng trở nên dịu dàng hơn, dường như trong giọng nói còn mang theo chút cầu xin: "Tô Lam, đứa nhỏ này là trời cao ban cho chúng ta, xin em hãy giữ nó lại!"1

Ngước mắt nhìn người đàn ông đã khiến mình thương tích đầy người, Tô Lam giơ tay lên đẩy tay anh ra, kiên định nói: "Quan Triều Viễn, đứa nhỏ này là trời cao ban cho tôi. Tôi và anh chẳng có quan hệ gì cả, sau này đừng nói gì mà chúng ta nữa."

Thấy cô lạnh lùng kiên quyết như thế, Quan Triều Viễn nhíu mày, sau đó anh dõi mắt nhìn nước sông xa xa đang cuồn cuộn không dứt, chậm rãi nói: "Cho dù em nói thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn là ba ruột của đứa nhỏ. Điều này em vĩnh viễn không bao giờ xóa bỏ được."

"Hừ, ba ruột của tôi bây giờ chẳng có quan hệ gì với tôi đấy thôi." Tô Lam hừ lạnh nói.

"Tôi không muốn tranh cãi với em chuyện tôi có phải ba của đứa nhỏ trong bụng em hay không. Tôi đến chỉ để nhắc nhở em rằng lần trước con của chúng ta đã chết non. Tôi hy vọng lần này em có thể sinh đứa nhỏ này một cách thuận lợi, lấy điều này bù lại quá khứ bất hạnh!"

Nhắc tới đứa nhỏ chết non kia, đôi mắt Tô Lam không nhịn được đỏ lên.

Đứa nhỏ đó vĩnh viễn là đau thương trong lòng cô. Nếu đứa nhỏ kia còn sống thì bây giờ đã sắp gọi mẹ được rồi, đang trong thời kỳ đáng yêu nhất. Tô Lam thừa nhận lời của Quan Triều Viễn vẫn có tác dụng. Nghĩ đến đứa nhỏ đã mất kia, tình thương người mẹ của cô bắt đầu trào dâng như nước biển, bao phủ lấy tất cả băn khoăn và phòng tuyến của cô, khiến cô không nỡ buông bỏ đứa nhỏ này. Cho dù sau này là đường lớn bằng phẳng hay là đường nhỏ che kín bụi gai, cô cũng muốn sinh đứa nhỏ trong bụng mình ra.

Nhìn thấy Tô Lam bi thương lặng im, đôi mắt Quan Triều Viễn xẹt qua một chút thương tiếc, chẳng qua chỉ là tia sáng chợt lóe qua mà thôi.

Sau đó anh nhìn Tô Lam rồi trịnh trọng nói: "Nếu em muốn sinh đứa nhỏ này ra thì tôi có thể cung cấp tất cả mọi điều kiện thuận lợi cần thiết cho em!"

Nghe vậy, Tô Lam cười lạnh lùng nói: "Anh có thể cung cấp điều kiện thuận lợi thế nào? Là nhà hay là tiền? Quan Triều Viễn, anh đừng có tự cho là đúng, chỉ một mình tôi cũng có thể sinh đứa nhỏ này ra!"

Có lẽ Quan Triều Viễn biết chắc chắn cô sẽ từ chối nên không hề cãi cọ với cô mà dùng chất giọng dịu dàng nói: "Cảm xúc của em còn hơi kích động. Em trở về bình tĩnh một chút đi, hai ngày nữa tôi sẽ tới tìm em!"

Dứt lời, Quan Triều Viễn mặc áo sơ mi trắng xoay người đi về hướng ban đầu anh đi tới.

Tô Lam nhìn theo bóng dáng màu trắng kia biến mất trên con đường trước mặt, lúc này mới cảm giác được thể lực mình không chống đỡ nổi nữa. Cô lảo đảo vài bước, đi tới một băng ghế rồi ngồi xuống.

Giơ tay vuốt ve cái bụng bằng phẳng, rất khó tưởng tượng được rằng nơi này đang thai nghén một sinh mệnh nhỏ.

Dường như Tô Lam có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Giờ khắc này, cô lại càng kiên định hơn với quyết định giữ lại đứa nhỏ này.

Đột nhiên Tô Lam cảm thấy mình đang đeo áp lực tư tưởng quá lớn trên lưng. Cô muốn buông hết tất cả những gánh nặng này xuống.

Sau này cô không muốn gì nữa, chỉ cần bình an sinh đứa nhỏ này ra đã là hạnh phúc lớn nhất của cô rồi.

Đứa nhỏ này chính là hy vọng cuộc sống của cô sau này. Có nó, về sau cô sẽ không còn cô đơn tịch mịch nữa, cô cũng có mục tiêu để phấn đấu.

Dù người khác có nói gì hay người khác nghĩ gì thì tất cả cô đều không quan tâm. Làm một người mẹ chưa chồng thì thế nào? Cô có khả năng nuôi lớn một đứa nhỏ, cũng có lòng tin có thể nuôi nó nên người.

Về phần Quan Triều Viễn dây dưa với mình thì mặc kệ đi. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cho dù anh có nhiều thế lực đi chăng nữa cũng không thể cướp đoạt đứa nhỏ của cô.

Sau khi nghĩ thông, một lần nữa lòng tin của Tô Lam lại tăng lên gấp trăm lần, cô đeo túi trở về nhà.

Vào cửa nhà, tiếng trách mắng của Sở Thanh Diên lập tức đổ ập xuống đầu Tô Lam.

"Lam Lam, con chạy đi đâu vậy hả? Làm gì mà không tắt vòi nước? Con có biết mẹ đi mua đồ ăn về thấy trong nhà vệ sinh và phòng khách toàn là nước không hả?"

Tô Lam nhìn thấy nước trong phòng khách đã được lau khô sạch sẽ, trong nhà vệ sinh vẫn còn một tầng nước chảy xuôi.

Tô Lam vỗ trán mình một cái. Lúc ra ngoài cô quên khóa vòi nước. Tội lỗi tội lỗi, thật sự đã lãng phí không biết bao nhiêu là nước rồi.

Thấy Sở Thanh Diên cầm giẻ lau hất nước vào cống thoát nước, Tô Lam vội vàng cướp lấy giẻ trong tay mẹ mình rồi cười nói: "Mẹ, thật ra ban nãy hẳn là con nên mua mấy con cá đến thả ở nhà chúng ta."

Sở Thanh Diên lập tức bị chọc cười. Thấy mẹ cười, Tô Lam cũng hì hì cười rộ lên.

Chẳng qua sau đó Sở Thanh Diên lại nghiêm mặt nói: "Sau này nhớ chú ý chút, tháng này tiền nước lại tăng rồi!"

"Mẹ, lát nữa con sẽ trả cho mẹ hai trăm tệ, đủ để mẹ dùng một năm luôn." Tô Lam cười nói.

"Con nhỏ chết tiệt kia, lại còn già mồm!" Sở Thanh Diên lầu bầu một câu rồi xoay người xuống phòng bếp nấu cơm.

Tô Lam vất vả lắm mới hất được hết nước vào cống thoát nước thì bỗng nhiên dạ dày lại cuộn lên. Cô vội vàng đóng cửa nhà vệ sinh, cúi đầu cạnh bồn cầu ói ra nước chua.

Sau khi trở lại trước bồn rửa mặt để súc miệng, Tô Lam thấy vẻ mặt trong gương của mình hơi tái, nghĩ thầm rằng: phản ứng mang thai của cô chắc chắn sẽ càng lúc càng lớn, xem ra cô phải nhanh chóng rời nhà đi thôi.

Tư tưởng của mẹ cô bảo thủ. Việc Tô Yên có thai trước khi cưới đã khiến mẹ tức giận, may mà Tô Yên và Trịnh Hạo kết hôn rất thuận lợi.

Nếu mẹ biết mình lại mang thai trước khi cưới chắc chắn bà sẽ bị tức chết. Hơn nữa cô còn không thể nói ra ba của đứa nhỏ là ai vì cô và Quan Triều Viễn sẽ không kết hôn. Đến lúc đó đoán chừng sẽ càng khó khăn hơn, chắc chắn mẹ sẽ kiên quyết muốn xóa sạch đứa nhỏ của mình.

Không được, cô phải nhanh chóng nghĩ cách rời đi, không thể để mẹ biết mọi chuyện được.

Đã nói sẽ làm bạn với mẹ mấy ngày, xem ra cô lại phải nuốt lời rồi. Tô Lam rất áy náy trong lòng.

Thay vì cảm thấy áy náy, tốt hơn là cô nên thừa dịp mình chưa đi làm nhiều việc hơn chút.

Sau đó Tô Lam mở cửa nhà vệ sinh ra, đi vào bếp giúp mẹ nấu cơm.

"Mẹ, chiều nay con dẫn mẹ đi trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo nhé." Tô Lam nịnh nọt.

"Mẹ có quần áo mặc rồi, đừng tiêu tiền lung tung." Mặc dù Sở Thanh Diên từ chối nhưng vẫn rất vui vẻ.

"Cái gì mà tiêu tiền lung tung chứ? Là tấm lòng hiếu thảo của con gái thôi! Đúng rồi, gần Giang Châu cũng có mấy chỗ phong cảnh đẹp, ngày mai con đưa mẹ đi ra ngoài chơi nhé." Tô Lam cười nói: "Con có thể ở với mẹ mấy ngày, mẹ thấy đủ rồi thì chúng ta sẽ không ra ngoài tiêu tiền nữa.” Sở Thanh Diên vẫn từ chối như cũ.