Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 199: Câu được rùa vàng



Lời nói của Hồ Mỹ Ngọc khiến người vây xem đều chỉ chỉ trỏ trỏ Tô Lam.

Lúc này, Quan Khởi Kỳ bị chọc giận, anh ấy vươn tay chỉ vào Hồ Mỹ Ngọc, lạnh lùng cảnh cáo: “Hồ Mỹ Ngọc, cô phải xin lỗi Tô Lam vì những lời vừa rồi!”

“Tôi không xin lỗi đấy thì sao nào? Tôi biết sở trường của luật sư Quan là kiện cáo, anh có thể đến tòa kiện tôi, khi đó cũng để các đồng nghiệp trong giới luật sư của hai người xem anh nhảy vào dầu sôi lửa bỏng vì một người phụ nữ đã ly hôn thế nào!” Lúc này Hồ Mỹ Ngọc không lo ngại gì, điệu bộ chẳng hề sợ Quan Khởi Kỳ.

“Hừ, kiện loại người như cô sẽ xúc phạm đến nghề luật sư của tôi, tôi chưa từng đánh phụ nữ, xem ra hôm nay gặp phải cô cũng là vì một lần ngoại lệ rồi!” Nói xong, Quan Khởi Kỳ giận dữ bước tới trước, muốn đánh Hồ Mỹ Ngọc.

Tô Lam thấy thế thì vội kéo anh ấy lại: “Luật sư Quan, anh đừng kích động!”

Quan Khởi Kỳ là luật sư có tiếng ở Giang Châu, nếu thật sự đánh một cô gái ngay nơi công cộng, tin này truyền ra ngoài sẽ là một tin tiêu cực vô cùng bất lợi với anh ấy.

Hồ Mỹ Ngọc ở một bên thấy Quan Khởi Kỳ đi tới thật thì lập tức lùi lại hai bước, sau đó gân cổ la lên: “Luật sư đánh người! Luật sư đánh người!”

Bỗng chốc, quản lý của quán cà phê dẫn bảo vệ chạy tới phía này.

Thấy cảnh tượng ngày càng hỗn loạn, Tô Lam vừa đau đầu vừa tự trách, cô bất giác mang đến phiền phức cho Quan Khởi Kỳ nữa rồi.

Thế nên Tô Lam há miệng muốn nói, cô bồi thường váy là được rồi, hôn nay xem như để Hồ Mỹ Ngọc được hời, cô thật sự không muốn liên lụy đến Quan Khởi Kỳ.

Lúc này, một người đàn ông anh tuấn mặc vest xanh da trời đi tới, vươn tay nắm lấy tay Hồ Mỹ Ngọc, quan tâm hỏi: “Sao lại thành thế này?”

Nhìn thấy người đàn ông đó, Hồ Mỹ Ngọc lập tức trở nên vô cùng yếu ớt, khóc lóc kể khổ: “Anh Diệp, vừa rồi em bị người ta va phải, làm chiếc váy anh tặng em thành thế này!”

Người đàn ông đó quan sát Hồ Mỹ Ngọc từ đầu đến chân, thấy vết cà phê trên chiếc váy hồng thì cười an ủi: “Một chiếc váy thôi mà, anh mua cho em chiếc khác là được.”

“Nhưng họ cũng hiếp người quá đáng, chẳng những không bồi thường váy cho em mà còn uy hiếp muốn đánh em nữa!” Hồ Mỹ Ngọc giơ tay chỉ vào Quan Khởi Kỳ và Tô Lam.

Lúc này, tt quan sát người đàn ông trẻ tuổi được gọi là cậu Diệp này, anh ta chắc chưa đến ba mươi tuổi, khí chất ngời ngời đôn hậu, bộ vest trên người là mẫu đặt may của Armani, xem ra là một người không giàu thì cũng quyền thế.

Vừa rồi nghe Hồ Mỹ Ngọc nói chiếc váy Chanel cô ta mặc là của người đàn ông này tặng cô ta, xem ra lần này cô ta bám vào được người có tiền rồi.

Bình thường Hồ Mỹ Ngọc ăn vận có thể dùng từ xinh đẹp nhưng tầm thường để tả, chẳng trách hôm nay cô ta sửa soạn nhẹ nhàng thanh nhã, mặt cũng không trang điểm quá đậm, váy và giày cũng không phải loại như bình thường, thì ra là cố tỏ vẻ ngây thơ trong sáng trước người đàn ông này.

Tô Lam không thể hiểu được hành vi và cách đối nhân xử thế của Hồ Mỹ Ngọc, chỉ là trông người đàn ông đẹp trai ngời ngời này sao lại không có mắt mà đi thích loại người như Hồ Mỹ Ngọc nhỉ.

Người đàn ông đó theo hướng Hồ Mỹ Ngọc chỉ, nhìn về phía Tô Lam và Quan Khởi Kỳ.

“Khởi Kỳ?”

“Cậu Diệp?”

Lúc ánh mắt của Quan Khởi Kỳ và người đàn ông đó chạm nhau, hai người thốt lên hai câu đầy ngạc nhiên.

Sau đó, Quan Khởi Kỳ và người được gọi là cậu Diệp kia bước nhanh tới, hai người bắt tay vỗ vai nhau.

“Cậu Diệp, về Giang Châu khi nào đấy?” Quan Khởi Kỳ cười hỏi.

“Tháng trước, không ngờ gặp cậu ở đây.” Cậu Diệp vô cùng nhiệt tình, trông quan hệ của hai người còn thân thiết hơn cả người quen.

“Cô đây là...” Lúc này, ánh mắt cậu Diệp nhìn Tô Lam.

Quan Khởi Kỳ vội giới thiệu: “Đây là bạn của tôi, Tô Lam.”

“Chào cô Tô.” Cậu Diệp rất lịch sự mỉm cười gật đầu.

“Chào anh.” Tô Lam cười gật đầu tượng trưng.

Sau đó, cậu Diệp nói với quản lý và bảo vệ quán cà phê vừa đến: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Hai người này là bạn tôi, không có việc gì đâu, mọi người đi làm việc đi.”

Quản lý và bảo vệ quán cà phê đều rất nghe lời Diệp Vĩnh Thành, lần lượt mời khách quay về chỗ ngồi, sau đó mọi người giải tán.

Lúc này, Quan Khởi Kỳ nhìn Diệp Vĩnh Thành bằng ánh mắt ngờ vực.

Cậu Diệp cười giải thích: “Quán cà phê này là sản nghiệp của nhà tôi.”

“Thì ra là vậy, tôi bảo sao họ nghe lời cậu thế.” Quan Khởi Kỳ cười nói.

Lúc này, Hồ Mỹ Ngọc ngạc nhiên đi tới: “Hai người quen nhau?”

Diệp Vĩnh Thành vươn tay khoác vai Hồ Mỹ Ngọc, giải thích: “Anh với Khởi Kỳ là bạn nối khố, bọn anh là bạn thân nhất.”

“Vậy à.” Hồ Mỹ Ngọc hơi ngạc nhiên, nhưng cũng miễn cưỡng nở một nụ cười.

“Cô đây là...” Quan Khởi Kỳ nhìn cậu Diệp với ánh mắt nghi ngờ.

Diệp Vĩnh Thành vội đáp: “Đây là bạn gái tôi, Hồ Mỹ Ngọc.”

Nghe thế, Tô Lam cau mày, không ngờ lần này Hồ Mỹ Ngọc lại câu được con rùa vàng.

“Chẳng phải cậu... mới về nước tháng trước à?” Quan Khởi Kỳ ngạc nhiên hỏi.

“À, tôi với Hồ Mỹ Ngọc vừa gặp đã yêu, tình cảm đến gió cũng không cản được mà!” Diệp Vĩnh Thành cười sang sảng.

Lúc này, Hồ Mỹ Ngọc cũng mỉm cười nhưng nụ cười giả trân.

Sau đó, Diệp Vĩnh Thành bỗng hỏi: “Sao vậy? Mọi người quen à?”

Quan Khởi Kỳ sờ mũi, nụ cười đầy gượng gạo, đảo mắt nhìn Tô Lam. Tô Lam nhếch khóe miệng, không ngờ lại đột ngột nhảy ra một cậu Diệp thế này.

Nhưng Hồ Mỹ Ngọc lại vội giành nói: “Không quen, không quen đâu, sao em quên họ được chứ?”

Tô Lam nhận ra Hồ Mỹ Ngọc hơi căng thẳng, cô không khỏi cười khẩy, có lẽ là sợ cô vạch trần hành động trước kia của cô ta đây mà.”

“Cô Hồ Mỹ Ngọc không quen tôi, nhưng tôi thì có hơi quen cô đấy.” Quan Khởi Kỳ lập tức nói.”

“Vậy sao? Cậu từng thấy cô ấy ở đâu?” Vừa nghe vậy, Diệp Vĩnh Thành cảm thấy cực kỳ hứng thú.

Lúc này, vẻ mặt Hồ Mỹ Ngọc căng thẳng, bộ dạng luống cuống không biết làm sao nhưng mặt vẫn nở nụ cười mỉm. Trong mắt Tô Lam lộ vẻ buồn cười, thầm nghĩ: Cô ta ngày ngày vờ vịt như vậy cũng rất mệt, nhưng trên đời chẳng có bức tường nào không lọt gió cả, có lẽ chẳng bao lâu nữa cậu Diệp này sẽ biết quá khứ chơi bời của cô ta, đến khi đó cậu Diệp này sẽ mặc kệ những điều không vừa ý đó mà nhất quyết cưới cô ta hay sẽ quay người bỏ đi đây?

Tô Lam tràn đầy tò mò, có lẽ chỉ có thể hỏi Diệp Vĩnh Thành thật lòng yêu Hồ Mỹ Ngọc hay không thì mới biết được câu trả lời.

“Cô ấy từng đến công ty tôi bán bảo hiểm.” Quan Khởi Kỳ ngập ngừng chốc lát rồi mới cố ý nói.

“Chẳng phải em nói em chỉ phụ trách công việc trong công ty, không ra ngoài bán bảo hiểm sao?” Diệp Vĩnh Thành hỏi Hồ Mỹ Ngọc với vẻ mặt đầy nghi ngờ.

Hồ Mỹ Ngọc vội nói: “À, có một khoảng thời gian thiếu nhân sự bán bảo hiểm nên em giúp vài ngày thôi, bình thường em sẽ không ra ngoài bán.”

“À.” Diệp Vĩnh Thành gật đầu. Tất nhiên Hồ Mỹ Ngọc không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, cô ta vội khoác cánh tay Diệp Vĩnh Thành, nói: “Chẳng phải bảo đi xem phim à? Còn không đi nữa là muộn đấy.”