Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 203: Cô ta tự gieo gió gặt bão



Chị Vu vẫn còn đang lảm nhảm, Tô Lam trở về phòng của mình.

Ngồi ở trên giường lớn mềm mại, Tô Lam cảm thấy rất khó chịu.

Vốn cô không muốn gây rắc rối cho Quan Khởi Kỳ, nhưng hết lần này đến lần khác lại cứ luôn gây rắc rối cho anh ấy, cô không ngờ mỗi ngày Quan Khởi Kỳ đều dậy sớm như vậy để mua thịt và rau củ tươi cho cô, bình thường công việc của anh ấy bận rộn như vậy, suốt ngày đi sớm về muộn, chắc chắn sẽ ngủ không đủ giấc.

Nhưng Tô Lam biết cho dù mình có phản đối, Quan Khởi Kỳ cũng sẽ chỉ cười cho qua, sau đó vẫn tiếp tục làm như vậy.

Tô Lam biết mỗi ngày cô chỉ có thể ngoan ngoãn ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, chăm sóc thân thể thật tốt, ước chừng đến lúc đó anh ấy mới yên tâm để cô rời đi.

Trong lòng Tô Lam cũng cảm thấy hơi buồn bực, nếu Quan Triều Viễn cũng đối xử như vậy với cô thì tốt biết mấy, ba người nhà bọn họ chắc hẳn sẽ là một gia đình rất hạnh phúc.

Phi phi phi...

Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ? Tại sao lại nghĩ về anh? Vừa nghĩ đến Quan Triều Viễn, tâm trạng của Tô Lam chùng xuống, vì vậy cô phải bắt bản thân không được nghĩ về anh nữa.

Những ngày sau đó, Tô Lam rất ngoan ngoãn, ăn no, ngủ kĩ, sắc mặt cũng dần dần trở nên hồng hào.

Bởi vì chỉ khi làm như vậy, cô mới có thể khiến Quan Khởi Kỳ bớt lo lắng, cô không muốn gây thêm phiền phức cho anh ấy nữa.

Buổi chiều ngày cuối tuần, Quan Khởi Kỳ mặc một bộ trang phục thoải mái, trở về từ bên ngoài sớm hơn mọi ngày.

“Sao hôm nay anh về sớm vậy?” Nhìn thấy Quan Khởi Kỳ mồ hôi nhễ nhại, Tô Lam ngạc nhiên hỏi.

Công việc của Quan Khởi Kỳ rất bận rộn, thường không thể nghỉ ngơi vào cuối tuần, với anh ấy, việc tăng ca đều như cơm bữa vậy.

Quan Khởi Kỳ mỉm cười, ngồi xuống ghế sô pha, hơi mệt mỏi nói: "Tôi đi đánh gôn cùng Diệp Vĩnh Thành, haiz, lâu rồi không vận động, mệt quá!"

“Diệp Vĩnh Thành?” Tô Lam không biết người này.

Quan Khởi Kỳ lập tức mỉm cười giải thích: "Chính là cậu Diệp."

Nghe vậy, Tô Lam mỉm cười.

Chính là người con trai nhà giàu đi cùng Hồ Mỹ Ngọc ở quán cà phê ngày hôm đó, bây giờ Tô Lam vẫn nhớ được dáng vẻ của cậu Diệp, đúng là vừa đẹp trai vừa giàu có, chẳng trách trông Hồ Mỹ Ngọc như nhặt được của quý vậy.

Tô Lam xoay người đi vào phòng bếp, rót một chén trà nhân sâm, sau đó bê tới trước mặt Thượng Quan Thanh, cười nói: "Uống một chén trà nhân sâm đi."

Quan Khởi Kỳ nhanh chóng nhận lấy, nhìn xuống chất lỏng màu vàng nâu trong cốc, cười nói: "Đồ bổ như vậy, tôi không thể lãng phí được!"

Nói xong, anh ấy ngẩng đầu lên, uống một hơi hết sạch sâm và trà hoa sói trong cốc.

“Ngon quá, thêm một cốc nữa!” Quan Khởi Kỳ lau lau miệng sau khi uống xong.

Tô Lam buồn cười cầm lấy cái chén trong tay anh ấy, giải thích: "Loại đồ uống bổ nhiều như này không nên uống quá nhiều, ngày mai tôi lại lấy một cốc cho anh."

“Như vậy đi, được rồi.” Quan Khởi Kỳ gật gật đầu, hôm nay tâm trạng của anh ấy vô cùng vui mừng.

Không đúng, phải nói là mấy ngày nay tâm trạng của Quan Khởi Kỳ đều rất tốt, bởi vì mỗi ngày anh ấy đều có thể nhìn thấy Tô Lam, mấy ngày nay Tô Lam cũng rất quan tâm đến anh ấy, còn thường xuyên nấu canh cho anh ấy uống, điều này cho thấy Tô Lam đã bắt đầu quan tâm đến anh ấy.

Sau đó, Quan Khởi Kỳ vươn tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Tô Lam nhíu mày, không biết anh ấy định làm gì, xoay người ngồi lên ghế sô pha.

Sau đó Quan Khởi Kỳ nói: "Hôm nay cậu Diệp mời tôi đi đánh golf, tiện thể ôn lại chuyện cũ, em đoán xem thế nào? Kẻ thù kiếp trước của em, Hồ Mỹ Ngọc cũng đi cùng."

Nghe vậy, Tô Lam nói: "Chuyện này không có gì ngạc nhiên cả, khó khăn lắm mới bắt được con rùa vàng như cậu Diệp, tất nhiên Hồ Mỹ Ngọc sẽ bám theo không rời nửa bước." "Tôi vốn định nói chuyện với Diệp Vĩnh Thành về cô Hồ Mỹ Ngọc này, dù sau thì anh ta cũng là bạn từ nhỏ của tôi, tôi không muốn anh ta tìm được một người phụ nữ như vậy, nhưng làm gì có cơ hội chứ, Hồ Mỹ Ngọc nhìn Diệp Vĩnh Thành như nhìn ăn trộm, đừng nói là phụ nữ, đến cả một người đàn ông như tôi cũng không không có cơ hội ra tay! ”Quan Khởi Kỳ oán giận nói.

Nghe được câu cuối cùng, Tô Lam không khỏi bật cười.

Nhìn thấy Tô Lam cười, Quan Khởi Kỳ cũng vui vẻ cười.

Sau đó, Tô Lam hỏi: "Anh định nói gì với Diệp Vĩnh Thành? Kể hết những chuyện đen tối khi xưa của Hồ Mỹ Ngọc cho anh ta sao?"

Quan Khởi Kỳ sờ sờ mũi, trả lời: "Vốn tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng khi thấy cảnh anh ta và Hồ Mỹ Ngọc dính nhau như keo, liếc mắt đưa tình với nhau, tôi lại đổi ý."

“Anh sợ Diệp Vĩnh Thành không tin, sau đó anh và Diệp Vĩnh Thành không thể làm bạn bè nữa sao?” Tô Lam nhíu mày suy đoán.

Quan Khởi Kỳ lắc đầu: "Không, tôi rất hiểu con người Diệp Vĩnh Thành, anh ta có thể phân biệt đúng sai, cho dù không tin, anh ấy cũng sẽ không ngừng làm bạn với tôi, hơn nữa những gì tôi nói đều là sự thật, chỉ cần đầu óc của anh ta còn tỉnh táo, tìm người điều tra lại mọi chuyện thì sẽ biết hết mọi chuyện."

“Vậy thì tại sao?” Tô Lam khó hiểu hỏi. Quan Khởi Kỳ đứng dậy, vừa đi đi lại lại trong phòng khách vừa nói: "Người bạn từ thuở còn nhỏ này của tôi là một người kiêu ngạo, tôi sợ nếu anh ta nghe được chuyện bạn gái mình là một người phụ nữa hư hỏng từ miệng của bạn chơi từ nhỏ là tôi, anh ta sẽ không còn mặt mũi nào nữa, cho nên tôi thật sự vẫn chưa thể nói về chuyện này. Hơn nữa, Diệp Vĩnh Thành đang yêu Hồ Mỹ Ngọc đó sâu đậm, cứ để anh ta tận hưởng sự bình yên này trước đi, hơn nữa Diệp Vĩnh Thành đã chi rất nhiều tiền cho Hồ Mỹ Ngọc, dù thế nào cũng không thể để Diệp Vĩnh Thành bị lỗ quá nhiều chứ, đúng không? Còn nữa, cũng nên dạy cho Hồ Mỹ Ngọc một bài học, cứ để cô ta bay lên cành cao, trở thành một con phượng hoàng trước, sau đó hãy để cô ta xuống, như vậy mới hả giận, đúng không?”

Nghe được lời này, Tô Lam vô thức nói: "Không ngờ luật sư Quan cũng có mặt u ám như này, xem ra sau này thật sự tôi không thể đắc tội anh được, nếu không nhất định sẽ không thể ngóc đầu lên được!"

"Đây là yêu ghét rõ ràng có được không? Lẽ nào Hồ Mỹ Ngọc không đáng bị trừng phạt sao?" Quan Khởi Kỳ xòe hai tay ra, rất có tinh thần chính nghĩa.

Nghĩ đến con người thật sự của Hồ Mỹ Ngọc, Tô Lam gật đầu: "Không cần biết kết quả như thế nào, cô ta đúng là tự gieo gió gặt bão."

“Ai bảo cô ta xúc phạm em, xúc phạm người của em, những gì cô ta đã gây ra, tôi nhất định sẽ trả lại cô ta gấp mười lần!” Đôi mắt Quan Khởi Kỳ tràn đầy sự tàn nhẫn khi nói ra những lời này. Nhìn thấy sự tàn nhẫn trong mắt Quan Khởi Kỳ, đột nhiên Tô Lam cảm thấy giật mình. Đến cả một người tươi sáng, lịch lãm như Quan Khởi Kỳ cũng trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn với những người mà anh ấy ghét. Mà những gì anh ấy nói lúc này khiến cô vô cùng cảm động vì có một người đàn ông có thể bảo vệ mình trong mọi tình huống như vậy.

Xét về xung quanh, Tô Lam có thể coi là may mắn, chỉ có điều người trước mắt không phải là người trong lòng cô!

“Sao vậy?” Quan Khởi Kỳ thấy mãi mà Tô Lam không lên tiếng, lo lắng hỏi.

“Ồ, không có gì, thấy người anh đổ đầy mồ hôi, mau đi tắm rửa đi.” Tô Lam ngẩng đầu cười nói.

“Được.” Quan Khởi Kỳ cười, cởi áo phông ướt đẫm mồ hôi đặt lên sô pha, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

Tô Lam xem TV trên sô pha một hồi, đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.

Đing đong… đing đong...

Tô Lam đặt điều khiển từ xa xuống, đứng dậy mở cửa, trong lòng thầm nghĩ: Chắc là chị Vu tới làm cơm, bình thường chị ấy đều có chìa khóa mở cửa, nhưng chắc hôm nay quên mang theo. Tô Lam giơ tay mở cửa, vừa nhìn thấy người đứng ngoài cửa, nụ cười trên mặt cô lập tức đông cứng lại.