Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 223: Yêu cầu vô lý



Nghe thấy câu nói này, không chỉ Sở Thanh Diên chấn động mà Tô Lam cũng ngạc nhiên đến nỗi không ngậm được miệng.

Phản ứng đầu tiên của Tô Lam là phản bác lại: “Không thể nào, cái vòng tay vàng đó rõ ràng là chị mua ở trung tâm thương mại với giá hơn ba nghìn tệ, sao có thể là giả được?”

Tô Lam cảm thấy vô cùng tức giận, vậy mà lại có thể dùng những lời lẽ như vậy xúc phạm cô. Tuy hiện tại bản thân cô không cũng giàu có, nhưng cũng không tồi tệ đến mức phải mua một chiếc vòng tay giả để tặng cho người khác!

“Không tin thì tự chị xem lại đồ chị mua đi, xem em có đổ oan cho chị không!” Tô Yên hết sức căng thẳng nhìn chằm chằm vào Tô Lam.

Nghe vậy, Tô Lam mở chiếc hộp nhung màu đỏ trên tay mình ra, lấy chiếc vòng tay vàng nhỏ nhắn từ trong đó ra.

Tô Lam cẩn thận xác định. Mặc dù kiểu dáng của chiếc vòng tay này rất giống với cái mà bản thân mình mua, tuy nhiên rõ ràng là vòng tay này rất nhẹ, cẩn thận nhìn kỹ lại thì thấy màu sắc không đúng.

Tô Lam biết rằng chiếc vòng ở trong tay mình thật sự là đồ giả. Cô nhớ rõ ràng chiếc mà cô mua ở trung tâm thương mại không phải cái này, nhưng chiếc vòng tay giả đang ở trên tay cô từ đâu mà có?1

Tô Lam ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Yên, cô ta luôn nhìn chằm chằm vào bản thân cô từ giây phút cô nâng cằm lên, khóe miệng còn lộ ra ý cười mờ nhạt. Quá rõ ràng, chắc chắn là cô ta đã làm trò gì rồi!

Tô Yên nhìn chằm chằm Tô Lam với ánh mắt kiêu ngạo rồi hỏi: “Sao rồi? Có phải đồ giả không?”

“Lam Lam, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Sở Thanh Diên cau mày bước lên trước và hỏi. Tô Lam tức giận bước đến trước mặt Tô Yên, cầm chiếc vòng tay trong tay mình giơ lên trước mặt cô ta, lạnh lùng hỏi: “Tô Yên, chiếc vòng này không phải chị mua. Rõ ràng chiếc vòng tay vàng mà chị mua ở trung tâm thương mại là đồ thật. Hôm nay lúc chị đưa cho em, ở bên trong chiếc hộp đó có hóa đơn mua hàng ở trung tâm thương mại, bây giờ không thấy hóa đơn nữa. Hóa đơn đó em vứt đi đâu rồi?”

Tô Lam biết chắc chắn là cô ta muốn khiến bản thân mình mất mặt cho nên mới vu oan hãm hại mình. Nhưng cô không ngờ rằng Tô Yên lại có thể dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy. Cô cảm thấy vừa đau lòng vừa tức giận.

Tô Yên cũng không chịu thua kém, đứng dậy, giơ tay ra gạt tay Tô Lam sang một bên. Chiếc vòng tay trên tay Tô Lam lăn xuống đất. “Chị là chị ruột của em. Chị không có tiền thì chị có thể nói với em một tiếng, dù chị có mua cho Chi Chi một món quà mười hai mươi tệ em cũng sẽ không trách chị. Nếu như chị muốn giữ thể diện, chị có thể nói riêng với em, em có thể đưa tiền cho chị đến trung tâm thương mại mua một món quà tử tế. Tại sao chị lại mua đồ giả mang đi tặng? Chị có biết dì bên nhà chồng em vừa nhìn đã biết chiếc vòng mà chị tặng là hàng giả. Lúc đó ba mẹ chồng em đều có mặt, còn có bao nhiêu khách mời đang xem trò đùa. Có phải chị có thù với em không?” Tô Yên bước lên trước đẩy Tô Lam một phát.

Tô Lam loạng choạng suýt nữa thì ngã xuống.

Tô Lam nhìn chằm chằm vào Tô Yên với ánh mắt không thể tin được. Cô thực sự không ngờ rằng Tô Yên lại có thể dùng cách tự đánh vào mặt mình để đối phó với cô. Hôm nay bạn bè người thân của nhà Trịnh Hạo đều có mặt, bao gồm cả ba mẹ của Trịnh Hạo. Trong chốc lát Tô Lam đã hiểu ra mục đích mà Tô Yên làm nhục mình ở nơi có nhiều người như vậy. Cô ta muốn bạn bè người thân cùng với ba mẹ của Trịnh Hạo biết được cách đối nhân xử thế của Tô Lam, để cho bọn họ biết rằng bản thân cô là một người phụ nữ không biết phép xã giao và không lên xuất hiện trước đám đông.

Có lẽ Tô Yên sợ cô thực sự sẽ tranh giành Trịnh Hạo với cô ta chăng? Bằng cách này, cho dù sau này cô với Trịnh Hạo có quan hệ gì thì người nhà Trịnh Hạo cũng sẽ không bao giờ đồng ý để cho Trịnh Hạo và cô qua lại với nhau.

Nghĩ đến đây, Tô Lam thực sự cảm thấy Tô Yên quá xảo trá, độc ác và nham hiểm. Cô thực sự cảm thấy vô cùng sợ hãi bởi vì người này chính là em gái ruột của bản thân cô, người không thể thân hơn nữa! Giây phút tiếp theo, Tô Yên kéo lấy tay của Sở Thanh Diên và bắt đầu khóc lóc thảm thiết. “Mẹ, vốn dĩ nhà mình với nhà Trịnh Hạo đã không môn đăng hộ đối. Mấy người họ hàng của nhà bọn họ cũng đều là có uy tín danh dự. Hai năm nay con ở nhà họ Trịnh thực sự đã cố gắng hết sức để làm tròn bổn phận của bản thân. Cũng may là ba mẹ chồng con văn minh tiến bộ, không hề khinh thường xuất thân của con. Nhưng chuyện hôm nay mà chị đã làm ra khiến cho sắc mặt của ba mẹ chồng con rất khó coi, ánh mắt bọn họ có hơi xem thường con. Còn có Chi Chi, ở trước mặt Chi Chi bọn họ cũng không nói gì quá nặng lời, nhưng bản thân con thực sự cảm thấy xấu hổ vô cùng. Mẹ nói xem chị toàn làm ra những chuyện gì vậy?” Lúc này, đến cả Sở Thanh Diên cũng tin lời của Tô Yên, quay đầu tức giận vô cùng nói với Tô Lam: “Lam Lam, sao con lại có thể làm ra chuyện như vậy? Mẹ biết hiện tại con rất khó khăn về mặt tài chính, con có thể nói với mẹ. Mặc dù mẹ không có tiền, nhưng lúc trước tiền sinh hoạt phí con đưa mẹ mỗi tháng, mẹ cũng không nỡ tiêu. Tiền mua một chiếc vòng vàng nhỏ mẹ vẫn có đủ để đưa cho con!”1

Nghe thấy câu nói này, Tô Lam lùi lại một bước, nhìn mẹ với ánh mắt đau lòng mà hỏi: “Mẹ, mẹ cũng tin lời Tô Yên? Mẹ cũng cho rằng con mua một chiếc vòng tay giả để tặng cho Chi Chi?”

Thấy Tô Lam không chịu thừa nhận, Sở Thanh Diên càng giận tím mặt: “Chẳng lẽ Yên Yên lại lấy chuyện này ra để vu oan cho con sao? Chuyện như này con bé giấu còn không giấu được, con bé vẫn cần mặt mũi ở bên nhà chồng.”

Lúc này, nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của Tô Yên ở trong lòng mẹ, Tô Lam cảm thấy vô cùng buồn cười.

Giây phút này, Tô Lam thực sự muốn khóc mà không ra nước mắt.

Tô Yên đổ oan cho cô như vậy cũng thôi đi, dẫu sao cô cũng biết rõ tính tình của Tô Yên. Nhưng đến ngay cả mẹ cô cũng chọn tin tưởng cô ta khiến bản thân cô thực sự cảm thấy rất thất vọng và đau lòng. “Đúng vậy, em vẫn cần mặt mũi ở bên nhà chồng, sao có thể hãm hại chị bằng chuyện này được? Mẹ, hiện tại con thực sự không còn mặt mũi quay trở về, mấy cô bác của Trịnh Hạo chắc chắn đều đang bàn tán về chuyện này. Mặc dù ba mẹ chồng con văn minh tiến bộ, nhưng chắc chắn cũng rất tức giận. Con sợ họ sẽ làm liên lụy đến con, cuối cùng ảnh hưởng đến tình cảm của con và Trịnh Hạo.” Tô Yên càng nắm chặt lấy tay của Sở Thanh Diên mà khóc.

Vừa nghe thấy ảnh hưởng đến tình cảm của con gái và con rể, Sở Thanh Diên vội vàng nói: “Vậy phải làm sao? Ảnh hưởng đến tình cảm của đôi vợ chồng các con là không được.”

“Bây giờ vẫn còn có một cách khắc phục, chỉ là chị có đồng ý hay không.” Do dự một lát, Tô Yên nhìn về phía của Sở Thanh Diên và nói.

Nghe vậy, Sở Thanh Diên liền hỏi: “Rốt cuộc là cách gì, con mau nói đi? Từ nhỏ chị con đã rất thương con. Lần này cũng là do áp lực kinh tế, nhất thời hồ đồ mới làm như vậy. Chỉ cần có thể khắc phục, con bé nhất định sẽ làm.”

Tô Lam lạnh lùng nhìn Tô Yên, không biết cô ta lại định giở trò gì.

Mặc dù không biết cô ta định làm gì, nhưng Tô Lam biết rõ mục đích của cô ta chắc chắn là khiến cô mất mặt và bị xúc phạm. Tô Yên càng nắm chặt lấy tay của Sở Thanh Diên, ngẩng đầu lên đáp: “Mẹ, ba mẹ chồng của con không hề biết hiện tại chị đang mang theo một đứa trẻ về nhà mẹ ở. Con nghĩ nếu như chị có thể mang quà đến cửa xin lỗi ba mẹ chồng con, con sẽ ở bên cạnh nói những lời hay ý đẹp, nói ra những khó khăn của chị. Con nghĩ ba mẹ chồng con đều là những người tốt văn minh, họ nhất định sẽ chấp nhận lời xin lỗi của chị, sẽ không trách móc gia đình chúng ta.”