Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 238: Quyết định



Cúp máy, Tô Lam thở phào một hơi.

Lần đầu tiên Tô Lam cảm thấy bản thân mình không thể không có Quan Khởi Kỳ, không biết từ khi nào Quan Khởi Kỳ đã trở thành chỗ dựa tinh thần của cô.

Tô Lam không kịp nghĩ ngợi nhiều, chuyển hai thùng hàng lên xe buýt, vì nơi xa xôi không thể gọi được xe taxi.

Tô Lam mặc áo khoác dày, đeo găng tay len, chen chúc trên xe buýt đi về thành phố.

Đợi đến lúc Tô Lam chạy đến bệnh viện đã tối đến mức phố đã lên đèn, ngày đông vốn dĩ mặt trời lặn sớm hơn, bệnh viện sớm đã lên đèn sáng rực.

Tô Lam vội vàng chạy đến mở cửa phòng bệnh nhìn Xuân Xuân đang truyền dịch trên giường bệnh, lập tức bổ nhào qua.

Tô Lam nhìn về phía Xuân Xuân đang nhắm mắt ngủ, trong mắt ngập tràn sự lo lắng, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt cô bé, phát hiện cô bé đã hết sốt mới thở phào một nơi.

Lúc này, Quan Khởi Kỳ đứng trước giường bệnh nhìn bộ dáng của Tô Lam vừa vội vàng vừa áy náy nhìn Xuân Xuân an ủi: "Xuân Xuân đã hết sốt rồi, kết quả xét nghiệm cũng có rồi, chỉ là bị cảm mà thôi, ở đây truyền dịch vài hôm là được."

Nghe xong những lời này, Tô Lam mới ngẩng đầu, mắt ngấn lệ nhìn về phía Quan Khởi Kỳ gật đầu. Chị Vu đi qua áy náy nói: "Cô Tô, đều là do tôi không tốt, hôm qua Xuân Xuân muốn lên sân thượng chơi nên tôi đã dắt nó đi, ai mà biết được lại dễ dàng bị cảm như vậy, còn sốt cao nữa. May là luật sư Quan đến kịp lúc, đưa chúng tôi đến bệnh viện, bác sĩ nói trẻ con sốt cao đến bốn mươi độ rất dễ xảy ra chuyện.”

Nghe vậy, trong lòng Tô Lam lại càng thêm biết ơn Quan Khởi Kỳ, lập tức nói với chị Vu: “Chị Vu, không trách chị, trẻ con bệnh là chuyện bình thường.”

“Cô Tô, cô có thể hiểu chuyện như vậy trong lòng tôi đỡ hơn nhiều rồi. Lúc này chị Vu mới coi như là đã nhẹ nhõm, dù sau thì chị ấy cũng sợ chủ sẽ trách móc.

Sau đó Quan Khởi Kỳ mới nói với chị Vu: “Chị Vu, không còn sớm nữa, chị đến nhà ăn ăn cơm đi, sau đó đem ít đồ ăn lên cho Tô Lam.”

“Được.” Chị Vu gật đầu rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi chị Vu đi, Tô Lam ngồi trên mép giường bệnh, tay nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của Xuân Xuân, mắt đỏ lên nói: “Khởi Kỳ, hôm nay anh lại cứu hai mẹ con tôi một mạng.”

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ làm bộ thoải mái nói: “Em nặng lời quá rồi, vốn dĩ Xuân Xuân cũng không gặp việc gì lớn.”

“Chuyện trẻ con sốt cao có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu như đợi tôi về mới đưa họ đến bệnh viện thì không biết tình hình sẽ như thế nào.” Tô Lam ngẩng đầu nhìn Quan Khởi Kỳ nói lời trong lòng.

“Xuân Xuân là con nuôi của tôi, đưa cô bé đến bệnh viện cũng là việc mà một người ba nuôi nên làm.” Quan Khởi Kỳ nói.

Quan Khởi Kỳ càng nói như vậy, trong lòng Tô Lam càng biết ơn không thôi. Bây giờ Xuân Xuân đã trở thành trách nhiệm mà anh phải gánh vác, nhưng vào thời khắc nguy hiểm cô cũng chỉ có thể đi tìm anh ấy, không có người thứ hai nào khiến mình tin tưởng như vậy.

Mí mắt cụp xuống, đột nhiên Tô Lam nói: “Khởi Kỳ, xin lỗi chuyện lần trước.”

“Chuyện lần trước gì?” Quan Khởi Kỳ nhéo đầu mày, có chút không hiểu.

“Chuyện lần trước tôi trả tiền cho anh, thật sự không phải như anh nghĩ đâu, tôi không nghĩ nhiều đến vậy, con người tôi nợ tiền ai thì ăn không ngon ngủ không yên, tôi không có ý gì khác.” Tô Lam đón ánh mắt Quan Khởi Kỳ mà giải thích.

Quan Khởi Kỳ nhìn chằm chằm vào Tô Lam, sau đó qua loa nói: “Chuyện hôm đó, tôi quên rồi, em còn nhắc làm gì chứ? Lúc đó tôi nói chuyện cũng hơi kích động.”

Nói đến đây, anh ấy nhìn ra cửa sổ, hít thở sâu một lát.

Tô Lam nhìn ra tuy là Quan Khởi Kỳ nói nhẹ nhàng vậy thôi, nhưng anh ấy vẫn để ý, rõ ràng là hành động này của mình làm tổn thương đến lòng tự tôn của anh ấy thật rồi. Tô Lam cũng hối hận khôn nguôi, cô trả tiền là đúng, có lẽ là thời điểm trả tiền không đúng.

Sau đó Quan Khởi Kỳ nói: “Tôi về lấy tã và bình sữa cho Xuân Xuân, tiện thể lấy đồ dùng hằng ngày của em đến, hai người chắc là phải ở đây vài ngày rồi.

“Cảm ơn.” Tô Lam gật đầu.

Quan Khởi Kỳ quay lưng ra khỏi phòng bệnh, sau khi đóng cửa, anh ấy hít thở sâu một hơi rồi mới bước đi.

Chị Vu cũng sắp mang cơm quay lại, Tô Lam bôn ba cả một ngày cũng đói, thấy Tô Lam cũng không có gì đáng ngại, nên cũng yên tâm, vì vậy ăn từng ngụm từng ngụm lớn. Bên tai nghe chị Vu luyên thuyên không ngừng: “Cô Tô, luật sư Quan thật sự rất thương Xuân Xuân, sau khi cô gọi điện thoại, chưa được bao nhiêu phút thì luật sư Quan đã đến rồi, còn ôm Xuân Xuân đến bệnh viện. Cô không biết chứ lúc đó bệnh viện có rất nhiều người, luật sư Quan tức giận lắm, đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ tức giận của luật sư Quan, khi đó tôi cũng bị làm chậm lại, nhìn Xuân Xuân ở trước mặt, trong lòng nghĩ đến tương lai của Xuân Xuân.”

Sau bữa cơm tối, Quan Khởi Kỳ đến đưa đồ dùng hằng ngày cho Xuân Xuân và Tô Lam và vẫn luôn ở cùng họ đến nửa đêm mới về.

Tô Lam xin nghỉ phép vài ngày, vẫn luôn ở bệnh viện ba ngày, mới ôm Xuân Xuân xuất viện.

Sáng hôm nay, Quan Khởi Kỳ lái xe đến đón Tô Lam và Xuân Xuân xuất viện.

Tô Lam ôm lấy Xuân Xuân, chị Vu cầm đồ, sau khi Quan Khởi Kỳ giúp đỡ làm thủ tục xuất viện thì từng người cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện.

“Công việc của anh bận đến thế, còn làm lỡ dở thời gian của anh, thật ra tôi và chị Vu ngồi xe taxi là được rồi.” Tô Thanh vừa đi vừa xin lỗi.

Quan Khởi Kỳ lại giơ tay ra ôm lấy Xuân Xuân từ tay Tô Lam, cười nói: “Tôi đến để đón Xuân Xuân xuất viện cơ, em nghĩ là mặt mũi em lớn đến vậy hả?”

Nghe vậy, Tô Lam ngậm miệng.

Quan Khởi Kỳ ôm Xuân Xuân đi phía trước, Tô Lam đi theo sau, chị Vu đi sau lưng Tô Lam.

“Xuân Xuân, gọi ba nuôi!” Trên đường đến nơi đỗ xe, Quan Khởi Kỳ vẫn luôn chọc Xuân Xuân ở trong lòng.

“Ba… ba… ba… “ Đột nhiên Xuân Xuân lại không ngừng gọi ba.

Trong chốc lát, Tô Lam và Quan Khởi Kỳ lấy làm lạ, vì Xuân Xuân chỉ biết gọi mẹ, trước giờ không biết gọi cái khác, nên là bọn họ vô cùng phấn khích.

Nhất là Quan Khởi Kỳ, quay đầu phấn khích nói với Tô Lam: “Em nghe thấy chưa? Xuân Xuân gọi anh là ba đó!”

“Xuân Xuân con giỏi quá!” Tô Lam cũng phấn khích vô cùng.

Quan Khởi Kỳ lập tức giơ Xuân Xuân lên cao, Xuân Xuân bị chọc cười ha ha, khắp nơi đều ngập tràn nụ cười sảng khoái của bọn họ.

Thời khắc này, nhìn thấy Quan Khởi Kỳ coi Xuân Xuân như viên ngọc trên tay, gương mặt nhỏ của Xuân Xuân tràn ngập nụ cười ngây thơ rực rỡ.

Sau khi về đến nhà, Quan Khởi Kỳ giao Xuân Xuân cho chị Vu, quay đầu nói với Tô Lam: “Tôi đi làm đây!”

Tô Lam gật đầu.

Sau khi Quan Khởi Kỳ ra khỏi cửa, Tô Lam nhìn qua Xuân Xuân đang được chị Vu bế trên tay rồi kiên quyết ra khỏi cửa.” Khởi Kỳ, tôi có chuyện muốn nói với anh!” Tô Lam đóng cửa lại nói với Quan Khởi Kỳ đang đợi thang máy.